Showing posts with label "there is at least one good thing a day" project. Show all posts
Showing posts with label "there is at least one good thing a day" project. Show all posts

Saturday, April 3, 2010

a summerlike spring day

Ngày thứ 51
Nhận được thư của Hiền.
Ngày thứ 60
Lúc chơi trò săn trứng Eastern vào good friday với Morgan và Meridith, Morgan và mình đều mới săn được 5 trứng trong khi nhỏ Meridith đã đc 8 trứng vượt quá chỉ tiêu trung bình 7 trứng/đứa (vì có tất cả là 23 trứng). Mình đang đứng sau lưng nó, đứa con trai cao gấp rưỡi mình, thì nó tìm được trứng thứ 6 và quay lại quăng cho mình :D Chả nhớ lúc đó có nói "thank u" không nữa, nhưng nhớ chính xác là không biết làm gì... đành nhận luôn và thấy nó thiệt sự lớn hơn mình chứ không phải nó mới là junior in high school nữa. Morgan và Meridith là hai đứa tuổi teen đầu tiên mình thấy đàng hoàng và bình thường như đám tụi mình ở nhà. Không biết chừng nào gặp lại và dù chưa thể gọi là gần gũi thân thiết, mình rất là quý tụi nó.
Với lại, lúc thằng Morgan đi A&P về bước vô nhà đeo mắt kính phi công đen thui, mình xém xíu bị dội ngược :"> :P

Monday, March 22, 2010

hơi lam nham

Ngày thứ 50
Từ ngày qua mĩ, tất cả đồ chơi điện tử đã phản bội mình. Ipod chết lặng. Máy tính loa hư. Điện thoại ở trường không sóng. Sony t70 bây giờ còn bày đặt lâu lâu có hội chứng shaking. Chưa kể đầu tóc mình rũ rượi, mặt mũi xấu xí. Dép kẹp hồng dạ quang chó gặm. Cuộc đời mình không còn gì để nói.
Mấy bữa nay, trên hallway đã xuất hiện dép kẹp, sandals và quần shorts. Nhiều khi đang đứng vặn mở locker, nhìn thấy mấy đứa quần đùi áo hawaii dép lào mà mình nghĩ thầm "trời ơi, sao mặc đồ mùa hè quá vậy", làm mình vặn riết vặn riết không nhớ vặn số nào, đứng một hồi chưa mở được locker.
Hôm nay, mình đã bước đến trạm bus hết sức phấn khởi. Tại vì hôm nay đánh dấu ngày đặc biệt, mấy số lẻ đã biến mất bây gờ chỉ còn hàng trăm tròn trĩnh. Vậy mà ko hiều sao đến trường thì người lại rũ ra. Dù hôm nay cậu ta có mặt trong gym, nhưng mình vẫn không sao thôi hận bóng chuyền và nguyền rủa cái đồng hồ ở trỏng, "mẹ bà, đồng hồ gì chạy chậm quá vậy". Có lướt qua trên hallway vào 3 lần nhất định trong ngày, nhưng gương mặt cậu ta vẫn không ngăn mình vừa đi vừa lết vừa mơ về gỏi cuốn chấm tương. Dù sao thì mình công nhận, mình thích áo sơ-mi hôm nay cậu ta mặc.
Ngày thứ 49
Mình đã đặt chân đến Broadway xem Memphis. Theater hôm đó có Michelle Obama và hai con gái đến xem nữa. Thấy thiên hạ vỗ tay rần rần chứ có thấy phu nhân tổng thống gì đâu, ngồi trên balcony mà còn ghế ngoài cùng !!!
Kịch rất là hoành tráng. Vừa coi vừa căng mắt vì sợ bỏ sót bất cứ chuyển động nào. Đừng chỉ chú ý đến nhân vật chính, phải để mắt đến ánh đèn, đạo cụ thay đổi trên sân khấu và diễn viên phụ nhỏ nhất. Không một chi tiết thừa. Ngay cả vai người mua hàng đẩy xe lướt qua cửa tiệm mà vẫn được diễn rất chuẩn, không phải hời hợt kiểu bước qua cái èo rồi xong đâu. Bởi vậy, ta nói, Broadway chứ phải gánh hát tạp kĩ đâu
Buổi tối về nhà, không khí lại như bao ngày khác. Bà ta upset nên đi ngủ sớm. Lúc say good night đột nhiên quàng tay ôm lấy mình, giọng vừa run run vừa là thương yêu mình, mình là người duy nhất trong nhà có tôn trọng, rồi xin lỗi vì có lúc bực bội cáu gắt với mình...Bằng tấm lòng cao cả giống như cô tiên xanh, mình quàng tay ôm lại, đã vậy, mắt mình còn rưng rưng.
Lại một lần nữa mình thấy có lỗi vì lỡ-hết-ưa ai đó.

Wednesday, March 17, 2010

mới mua 2 cục gôm và 2 bàn chải đánh răng

Ngày thứ 43
Là ngày thứ 2.
Mình phải xuống guidance vào tiết hai (gym) để lo vụ giấy tờ đại học. Thế là mọi thứ đã được bỏ bao thư và gửi đi. Cảm giác hoàn thành một cái gì đó là một cảm giác tốt.
Mình vào gym trễ. Thay đồ xong xuôi đứng vào chỗ tụi Ashley, Erin, Lex và Elein để chuẩn bị chơi bóng ném (ôi phật ơi !). Tức là chỗ Kyle và Galluzzo đang đứng.
-Hey Thao, come here !
Mình tiến lại một bước
-Come here. Galluzzo chỉ vào chỗ kế bên nó.
Ashley nói gì đó, liên quan gì đó đến sao Galluzzo tự nhiên kiu mình
- Hey, we are friends on facebook. We talk a lot.
Thế là mình đứng kế bên nó.
-So what do you want to talk about ?
-I finished Samurai Champloo yesterday. It was so awesome. (Cúi xuống, tại mình bị bệnh lùn, nói nhỏ nhỏ. Omg !)
-You read it again ?
-No. I watched it.
Xong rồi hai người bàn về Samurai Champloo thêm mấy câu nữa thì phải bắt đầu chơi bóng ném.
Câu chuyện đến đây là kết thúc.
Và từ hôm đó đến hôm nay không có chuyện gì đặc biệt xảy ra nữa. Nhưng bây giờ thì gym cũng như bóng ném không còn làm mình hồi hộp hơn lúc đi phỏng vấn visa, hoặc ít nhất là mấy bữa nay.
Những ngày thứ 2 luôn khiến mình phấn khởi một cách kì cục.

Wednesday, March 10, 2010

this week will be over soon

Ngày thứ 38
Nhận được thư của ba gửi sang. Nói vậy cho hay ho chứ giấy tờ ngân hàng để nộp đơn đại học. Những gì cần đã đủ hết, ngày mai đem lên cho guidance gửi đến đại học. Vài tháng vài tháng nữa thôi, mình sẽ không than thở về hiện tại nữa, hoặc có thể than thở nhưng về những thứ khác của cuộc-sống-sinh-viên-xa-nhà-tự-lập.
***********************************************************************************
Mất 6 tháng để nhận ra, cuộc sống mà mình muốn sống thật đơn giản. Đó là không cần phải dè chừng những người quanh mình mỗi ngày để được yên thân. Làm cái này, làm cái kia không phải vì ngoan hiền hay thừa rộng lượng mà vì lối sống duy nhất bây giờ là đừng chọc ai điên lên cả. Mình không phải là người ở đây, người khó thở cuối cùng là mình, người thấy tức muốn nổ mắt nhưng không bùng nổ được là mình. Chứ ai ?! Mà công nhận, "The bridges of Madison county" có nhiều cái đúng quá. Robert Kincaid nói "simplicity is the real challenge", những ước muốn nghe thì bình thường và tầm phào thôi, vậy chứ giơ tay ra thử coi có chạm được không ?
Mình không hiểu. What is life under sb's control ? Trước giờ ba mẹ chẳng bao giờ gọi là điều khiển hay kiểm soát cuộc sống của mình. Tiền bạc-đúng là cứ hết thì xin nhưng mình xài toàn nhính nhính, dè xẻn hết mức có thể. Mình nói có sai không ? Học tập-bị kiểm điểm về nhà tự khai cho ba mẹ kí tên, hồi cấp 3 tự nhiên học bị khờ nhưng lúc nào cũng cố gắng hết sức có thể, không dám buông xuôi. Bạn bè-trước giờ toàn chơi với tụi Trúc mập, lên cấp 3 thì cũng toàn bạn tốt, mình không bè phái hút chích xì ke vũ trường cũng không đua đòi quần áo son phấn. Mình không phải là người buông thả. Mình không phải là người thiếu trách nhiệm. Tại sao mình nói lên đại học mình sẽ sống cuộc sống của mình bởi vì mình bây giờ sắp hết chịu nổi kiều sống dè chừng này rồi thì được trả lời bằng "under control" ? Có cảm giác không ai tin là mình có thể tự sống, không ai tin là mình không cần ai đó lo cho sẵn. Vậy ai tự đăng kí Toefl, ai tự nộp đơn đại học, ai nhiều khi thấy cô độc và tức hết sức vì sự quá nhỏ nhặt của vài ng ở đây mà rúc vào giường dặn lòng "đừng khóc, đừng khóc".
Mình thấy thật buồn.
Nếu ai đó nói sẽ ở đó vì mình, thì trước hết hãy tin mình trước cái đã. Mình không thề sống một cách thoải mái, cũng như không thể trưởng thành trong mắt mọi người nếu ai cũng không cho rằng mình đang tìm cách và cố gắng từng ngày để trưởng thành.
Làm vậy là thiếu tôn trọng mình.

Tuesday, March 9, 2010

little little laughter

Ngày thứ 36
Galluzzo "Hey, she added me on facebook yesterday"
And I was smiling.
Ngày thứ 37
Line dancing. (the dance that everybody stands in a circle (or square?) and u have to dance with everyone standing in line)
"Old trick"
Then we laughed.
So far he's been so fine. Perhaps I'd better just watch him from far away and share some laughter in gym. I'm not gonna do anything more (dont know what to do anyway=]]) 'cause I know this would go to nowhere. Who's gonna notice how he made a girl laugh ? Who's gonna care ?
By the way, Galluzzo reads manga and watches anime.

Friday, March 5, 2010

time will fly will fly

Ngày thứ 34
Facebook tối nay chán ngắt. Mình lại ngồi cả buổi nói chuyện với Khôi. Cảm giác được thao thao bất tuyệt...gõ trên cửa sổ chat thật tuyệt vời. Còn Galluzzo vẫn thế, vẫn hay lướt qua trên hallway rồi tất nhiên không có chuyện gì xảy ra hết :]]
Mình sẽ kể chuyện hôm thứ 4 (ngày thứ 32). HSPA test, nên seniors chỉ cần có mặt từ lúc 9.45. Mình thân gái đi school bus, sáng vẫn 5.45 đt reng, bấm snooze 5' rồi bật dậy như cái lò xo. Vậy là mình ngồi trong gym đến khi HSPA kết thúc, tức là hơn 10h. Một chuyện mình luôn luôn thề với lòng đó là mình chưa bao giờ hết ghét cảm giác một mình giữa tất cả mọi người, lọt thỏm giữa tiếng ồn ào. Nhưng thôi, kệ mẹ nó đi. Ngày học bắt đầu bằng tiết 4, American History, mỗi tiết kéo dài 36 phút. Mình ghé qua locker 1215 của mình, lấy cuốn tập tím rịm gần rụng (thật ra thì tập nào cũng rụng rồi) để chép bài sử. Chuông reng mà mình còn tàn tàn đến lớp. Ghế ngồi thứ 3 dãy 2 từ cửa không hiểu sao bốc hơi nên Mr.Loggie chỉ mình ghế cuối cùng dãy 1 ngay trong góc. Mình yêu những chỗ ngồi trong góc không vì một lí do gì cả.
Hôm đó mình mặc áo sơ mi sọc xanh nhạt, tóc búi lên một cục vì mình quá ngứa đám tóc mọc vô tổ chức một cách tự do. Công bằng mà nói, mình tự thấy mình cũng hay hay.
Ghế chót dãy hai đột nhiên quay qua "Hey". Ghế chót dãy một cũng nhìn sang "Hey" cho phải phép lịch sự, dù lòng không hiểu vì sao nó hey mình và thật đáng buồn cho nó, mình không biết nó tên gì trơn. Tại vì bằng quyền của một senior-siêng-năng-học-giỏi, mình thường không quan tâm đến đám junior trong lớp ngoài chuyện có mấy thằng nói chuyện mắc cười muốn chết. Mr.Loggie cho lớp đọc bài, tức là đứa nào giơ tay thì đọc một đoạn. Ghế chót lại quay sang mình "what language can u speak ?". "Well I speak Vietnamese". [Laughing] Áo sơ mi sọc xanh [khá lạnh lùng] "Why are u laughing" "I dont know". Nghe xong muốn buộc miệng "Are u nuts?" nhưng đã kềm lại được.
Ghế chót vẫn chưa chấm dứt, im được mấy giây thì "So how come u became an exchange student ?" "I took a test and passed. It's a program so I took a test, did all that kind of fun stuff and I came here" "I think that's awesome" Vì đoạn đối thoại diễn ra trong lúc lớp vẫn đang đọc bài, lúc ko đọc thì Mr.Loggie đang giải thích nên mang tính chất thì thầm. Mấy lúc ko nghe đc nó nói gì, mình tròn miệng "What" nhưng không ra tiếng. Nó quay ghế sang chút xíu, quay người qua mình chút xíu, vừa nói nhỏ nhỏ vừa dòm Loggie làm mình vui vui vì gợi nhớ mấy vụ nói chuyện trong lớp học hồi còn ở Việt Nam. Câu chuyện còn diễn ra thêm vài câu nữa, nhưng mình thấy ăn tiền nhất là chữ awesome. Mặc dù chắc đời mình không có awesome đâu, nhưng lúc đó ghế chót nói với giọng đàng hoàng, làm áo sơ mi sọc xanh thấy mát lòng mát dạ sao sao.
Nghe có vẻ nhảm nhí và vớ vẩn, nhưng thứ 4 đó, sau khi ngồi trong gym cảm thấy mình bị tự kỉ và khác người, ghế chót dãy 2 đã mang cho mình một niềm vui bé bé. Chẳng có chuyện gì xảy ra nữa. Lâu lâu có vài chuyện đến từ vài người, thường là chẳng liên quan gì hết, xảy ra trong thời gian ngắn ngủi rồi tắt ngúm, giống như nhá nhá đời mình lên chút ánh sáng để đi tiếp đường về nhà.
Mà đường thì còn dài còn dài.
p/s : biết họ Nick lớp Calc là gì rồi. Chiappini. Nó add fb tao chứ đâu !

Tuesday, March 2, 2010

Tháng Ba về

Ngày thứ 30
Tháng Ba về bằng những chuyện nho nhỏ dễ thương. Mình phấn khởi một chút vì một tháng nữa lại vừa mới trôi qua và lần thứ mấy không biết, mình bảo mình "ei ráng lên coi Thảo"
-Thứ hai trong gym square dance (một trò đứng thành group 4 đứa nam xen kẽ 4 đứa nữ, bật nhạc lên làm theo lời bài hát, ví dụ nguyên đám nắm tay xoay trái một vòng, nguyên đám nắm tay xoay phải nửa vòng, partner nắm tay partner xoay vòng), đang đứng xớ rớ một mình vì thường là tụi nó group xong rồi thì sẽ xáp vô mấy đứa lẻ ra, thì Elein và Jess kêu lại. Thế là mình đứng chung group với tụi nó, tức là chung group với bạn đẹp trai mình hay nhìn từ xa xa, bạn đó tên là Nick Galluzzo (không phải Nick lớp calc đâu, nó họ gì tao đâu biết :D :D :D). Thì mình cũng im im, tại không cũng không hay nói chuyện với Elein và Jess, rồi đột nhiên, Galluzzo quay sang "Hey Thao, wanna be my partner?". "Ok", mình làm mặt tỉnh phớt vậy thôi, chứ trong lòng thấy tháng Ba sao kì diệu ghê. "Do you want to hold my hand ?" "If you want to" Chứ không lẽ mình "sure sure" gật đầu cái rụp trời !!!!! Trong lúc dance, nắm tay thì tất nhiên rồi, nó còn chọc mình cười (thật ra thì lúc nào nó cũng làm mọi người cười) và thứ hai của mình đột nhiên sáng rỡ.
-Jake đi học thật đều, điển hình là ngày nào vô lớp Pop Cult, mình cũng mong nó nghỉ để được gác chân lên ghế nó. Nó bước vô sau chuông, mặt mày hớn hở, giơ tay hi-five với mấy đứa xung quanh, có mình nữa. Lex "Why are you doing that?" "Well, they say a gentle hug, a hi-five or a handshake can make a day better" Mình "Aww, thank you"(chân thành đó) "You're welcome", quay sang Lex "See, she's smiling"
Ngày thứ 31
Người ta tới sửa mấy đường dây net trong nhà, giờ mạng chạy bon bon làm mình thấy mình bớt "núi" chút đỉnh
mà thật ra tại vì nghĩ đến hôm qua nên mới viết về ngày thứ 31 đó chứ :"> :">

Saturday, February 27, 2010

hôm nay kịch tính

Ngày thứ 28
Thế là mọi chuyện đã được giải quyết. Một cách bất ngờ đến đột ngột kinh khủng, tao không kịp chuẩn bị nên nước mắt vỡ vụn ra. Lần đầu tiên ở xứ người, tao đứng nước mắt lã chã rớt xuống ngăn không kịp trước mặt ba má nuôi. Rồi lúc đó, tao thấy tao không còn xíu nào dũng khí, không còn xíu nào can đảm nữa hết. Rốt cuộc tao cũng không mạnh mẽ gì cho cam, đứng đó dụi mắt như một con nhỏ thiệt yếu mềm. Tao không biết sao nữa, những gì ba nuôi nói tao hiểu và thấm hết, nhưng khi những gì cần giải quyết đã xong tao vẫn không thấy thanh thản hay nhẹ nhõm hay thoải mái chút đỉnh trong lòng. Và một cách kì lạ, trong một lúc không còn ráng cứng rắn được nữa thì tao đang nước mắt ngắn dài trong vòng tay bạn cùng nhà. Tao đã rất cảm kích và biết ơn nó.
Thật sự, tao vẫn mong giá mà có thể, tao được hưởng cái cảm giác mùa hè cuối cùng thời đi học. Tao được nhiều thứ người khác không có, nhưng tụi bây đang có những thứ tao thấy thiếu hụt, dù tao biết chắc ở nhà là tao quẫy cách mấy cũng không biết có đậu đại học không. Đối với tao, thời đi học luôn có cái gì đó thật thiêng liêng và yêu dấu và có nhiều điều tao không bao giờ muốn quên. Nói thiệt, tao ở bên này, không có vui tính, không có sôi nổi, không có cái gì như tao hồi đó hết trơn. Nhưng life moves on as time goes on, tao đi con đường mình đã chọn, không thích phải hối hận và không bao giờ muốn hối hận. Mỗi lần đi tức là mỗi lần lớn hơn. Trưởng thành hơn hay không có trời biết, mà chắc là tao nhặt đường nhiều thứ dọc đường. Khi bắt đầu thấy thế giới rộng ra, biết được nhiều con người mới và bỏ lại nhiều thứ đã cũ là khi con người ta đã thay đổi. Một cách không ngờ. Nhưng tao sẽ vẫn giữ thói quen nói một mình và chửi thề một mình bằng tiếng Việt, vẫn gõ gõ đều đều trên máy tính kể chuyện đời Thảo hằng đêm, với lại ghiền ăn phở, với lại khoái Dennis nữa.
Đừng quên tao.
Chúc ngày chủ nhật đẹp trời.

Thursday, February 25, 2010

vậy đó mà mình sống qua ngày

Ngày thứ 26
Mùa đông chưa hết nữa, nên nay với mai nghỉ snow day. Trời tuyết rơi dai dẳng và lì lợm, không biết mệt là gì. Nghỉ ở nhà cũng sướng thiệt, trùm mệt ngủ tới trưa, lại gặp nhà chẳng có ai, ba má nuôi trong bệnh viện hết rồi nên chẳng ai nói gì. Nhưng mà chán lắm. Thật ra nói là ngủ tới trưa cũng hơi quá. Có mấy lúc cũng tỉnh rồi nhưng nghĩ tới một ngày không có gì để làm, mình thấy thật ngao ngán và chán nản nên lại nằm ườn ra trùm mền kín đầu cho quên đời.
Nhớ lại đảo 469 của mình thiệt đã. Ngủ 9 10 giờ dậy lết thân xuống thế nào chả có bún bò hay bánh cuốn để sẵn. Ăn xong lại tót lên phòng chơi máy tính hay lôi truyện tranh ra đọc. Chán thì qua phòng nằm dài coi tv. Lúc nào cũng ngập tràn âm nhạc. Ờ thì mình ko bật cũng có quán karaoke với café léo nhéo nhạc trẻ vớ vẩn. Nhưng mà lúc đó đời mình có âm thanh, có tiếng động. Ở đây ra đường còn không thấy ai, đường đi bộ về nhà lúc nào cũng bao trùm trong cái sự im lặng gần như tuyệt đối. Ờ, rồi mới thôi mấy bữa Trúc mập chở đi ăn phở, có hôm nằm ở đảo 477 nhà nó ăn trưa luôn với gia đình. Thời đó mình làm biếng chảy nhớt mà nhớ lại sao huy hoàng. Giống như mình là bà vua của đảo nhỏ, cuộc sống thật vui nhộn.
Hôm giờ niềm vui là lên thuvien.maivoo.com đọc truyện dành cho lứa tuổi học trò. Mấy cái truyện về thời cấp 3, về năm cuối cùng cắp sách đến trường, rồi áo dài xe đạp, rồi thương thầm này nọ...chả biết từ thời nào nên sến sến, nhưng hay hay và chân thành sao sao. Nói chứ mình thấy cũng buồn buồn lắm đó. Thấy mất mác một cái gì đó trong lòng. Thấy tủi thân sao đường vận mệnh mình kì cục, qua đến Mĩ rồi mà chỉ thấy đời xám xịt. Nhìn đường chỉ tay mình rõ ràng, ngó tưởng ngon lành mà chắc không phải rồi.
Hồi nãy mình ôm mền và The bridges of Madison county ra phòng khách nằm trên sofa đọc. Tivi bị điên rồi, không coi được, thời tiết có sức mạnh tàn phá thật dữ dội. Đọc đến trang thứ 35, tuyết ngoài trời vẫn rơi bền bỉ, đóng sách lại và đột nhiên thấy cô đơn quá, nước mắt xịt ra một cách tự nhiên và vô duyên chưa từng thấy.
Điều tuyệt vời nhất của một ngày chắc là lúc tắt đèn chui vô mền nằm ngủ. Tay ôm cái gối có chữ "ôm tớ đi" Trang tặng xách cùng khắp sân bay quốc tế, đầu thầm nghĩ "Hết một ngày nữa rồi ! Ráng lên !". Nhiêu đó thôi mà miệng mình có thể mỉm cười chút xíu, lòng ngớ ngẩn chút xíu "Ước gì tối này mình mơ thấy anh HQ cho đời bớt khổ"

Monday, February 22, 2010

mùa đông đang bước đi những bước cuối cùng ?

Ngày thứ 23
Buổi sáng nay thức dậy ra đường đi học, thấy bước chân mình nhẹ nhàng một chút, nghe cái gì đó khác lạ một chút. Phía sau đám nhánh cây trơ trọi khẳng khiu, chân trời vắt ngang lưng núi màu hồng phấn giữa màu xanh nhàn nhạt của buổi sớm còn lạnh lẽo nhưng không phải là quá giá rét.
Thì ra là trời đã sáng hơn rồi.
Đã có lại cảm giác đi học vào lúc bình minh chứ không phải cắm cúi đi giữa trời tối thui thối mù như đi ăn trộm.
Phải can đảm lên.

Sunday, February 21, 2010

in the mood for A Thousand Miles of Vanessa Carlton

Ngày thứ 21
Trúc mập Trúc mập Trúc mập, không phải tao cúp máy đâu. Điện thoại nói chuyện nửa chừng đứt sóng. Sóng T-mobile ở miền núi Vernon thiệt dởm. Mày không tin được là đi nửa đường đi học là điện thoại không còn miếng sóng nào đâu ! Tới trường thì điện thoại không khác gì cục gạch cầm chơi cho vui lâu lâu ngồi lôi saved conversations với text messages ra đọc cho đỡ buồn.
Ngày thứ 22
Bây giờ mình thật siêng năng làm việc nhà, làm nhiều đến nỗi sáng ngủ dậy rồi nhưng còn nằm nhìn trân trối lên trần nhà, giơ hai bàn tay ra thấy đường chỉ tay đã thay đổi ="> Thề !
Chắc là cuộc đời mình đã thay đổi như Trúc mập vẫn thường nói.
Rồi chắc là người mình lấy sau này cũng thay đổi, vì chỉ bàn tay trái đã đổi rồi. Đó là nếu lỡ mình lấy chồng, còn như ế đến cuối đời như cái viễn cảnh vừa khủng khiếp vừa mắc cười Trúc mập và mình đã vẽ ra hay không thì trời biết.
***Note : start reading The bridges of Madison county
"you know I'd walk a thousand miles
if I could just see you
tonight"
(nói chứ ai mà đi nổi một ngàn dặm để nhìn thấy mình đâu ha ?)

Friday, February 19, 2010

ngoài trời 2 độ C

Ngày thứ 20
Buổi tối trước khi đi ngủ, pha một tách trà mang vào phòng, ngồi làm mấy trò quởn quởn trên máy tính không phải lo sáng dậy sớm, người nghe thiệt khỏe.
Thứ 6 thường là một ngày tốt. Vì mai là thứ 7 và mốt là chủ nhật. Và một tuần kết thúc.

Wednesday, February 17, 2010

điều thật nhỏ nhoi

Ngày thứ 19
Áo khoác mới nè ! Đẹp không ?! Má nuôi mua cho đó. Thiệt trên đời này không có gì sướng bằng mặc đồ đắt tiền giảm giá. Mà má nuôi cứ mua đồ cho hoài, thấy áy náy sao sao.
Chiều nay lại một buổi chiều khó xử. Chẳng có gì đâu, chỉ là bà housekeeper tóc ngắn đeo mắt kiếng mỗi tuần đến lau dọn nhà cửa vỗ vai bạn tụi bây từ phía sau, nói bằng giọng chân thành nhất có thể "You're a very nice girl. You're very sweet. Don't change". Bạn tụi bây đang bỏ thóc vô đồ đựng để mang ra cho hai con chim Adam và Eva không biết nói gì luôn, chỉ biết đứng cười cười đơ đơ. Không hiểu sao từ ngày qua đây, bạn tụi bây đã trở thành cô gái ngọt ngào ngoan hiền, ai ai cũng khen ngợi.(<~~thiệt tởm)
Cảm giác hôm nay rất quen thuộc, quen thuộc một cách dễ chịu. Y chang những ngày ba nuôi còn khỏe mạnh. Ba nuôi, má nuôi, Grandma, bạn tụi bây cùng ngồi coi Winter Olympic. Nói chuyện qua nói chuyện lại và ba nuôi thật tỉnh táo. Lúc kia má nuôi chưa về, ba nuôi nằm ngủ quên đội cái nón trượt tuyết (<~~vì ba nuôi đã cạo đầu rồi), bình yên như không hề có sóng gió gì hết, nhìn như một đứa trẻ.
Một ngày lại trôi qua rồi.
Chúc ngủ ngon và ngày mới đẹp trời.

trời lại lạnh căm căm

Ngày thứ 16
Không có mặt trong project
Ngày thứ 17
như trên
Ngày thứ 18
Đây là rồng nhỏ làm lấy điểm cộng trong lớp eng nè bây ! Cái này cũng nằm trong vụ celebrate Tết của lớp mà hôm giờ nghỉ lia chia nên bà cô mới đưa đc hôm nay. Nguyên liệu bà cô mua hết cho lớp chứ tao đời nào đi đc
Năm mới chúc ở nhà đầy nhiệt huyết và máu lửa, tràn trề sức sống và nỗ lực, cười nhiều lên, nói nhiều đi, tất cả rồi sẽ trở thành 12 thương nhớ. Rồng nhỏ sẽ phù hộ tụi bây thi đậu đại học !
Chúc Linh luôn có đủ sức khỏe để bận rộn, tốt nghiệp xuất sắc, về nhà bình yên và cuộc sống thôi không còn những ngày "ko có gì để kể"
Chúc ba mẹ mạnh khỏe, tập thể dục đều đều, ăn uống dinh dưỡng, tuổi già (<~~già rồi chấp nhận thôi) đừng lo lắng, con cái hai người chịu đựng được nhiều hơn hai người nghĩ (mới thôi mình đứt dây thần kinh, xịt khói qua lỗ tai từ lâu)
Chúc trong ngoại luôn nói cười, ngoại vẫn hăng đi chùa, xấp nhỏ học hành đàng hoàng, biết thương và giúp đỡ người lớn
Chúc em Khanh mau hết sợ chạy Wave ngoài đường, làm sinh viên thật vui nhộn, biết đâu mai mốt thành nữ hoàng khoa Kinh tế, ba má nó chiều chiều vẫn ngồi vừa bật tivi coi film vừa ăn cơm tối.
p/s :
-À, có đứa nào rảnh rảnh, còn trong Tết ghé nhà tao coi ba má tao sao, dzô nói bá láp mấy câu chúc Tết rồi về, tội nghiệp ba má tao ở nhà một mình !
-mày muốn tao để dành rồng nhỏ đem về tặng sinh nhật mày không Trúc mập ?

Saturday, February 13, 2010

"lặng lẽ mùa xuân như câu hát bắt đầu"


Ngày thứ 15
Tính theo giờ giao thừa ở Việt Nam, giữa trưa ngày 13 tây bên này mình cũng lôi bánh mứt ra ăn cho rộn ràng. Mình ăn liền tù tì 3 cục kẹo mè xửng và 2 cái mứt mãng cầu, nghe cũng có không khí Tết ghê chứ hahahha ! Mình được chúc Tết từ khá nhiều người trên mạng, ví dụ như là Dương, Dê, Thắng vus, em Khanh, em Bi, Bá Việt, tin nhắn của Khôi (đúng ra thì mình nhắn nó trước) và Thương,...nhưng tuyệt nhiên không thấy cú điện thoại đc hẹn trước để nghe pháo bông nổ của Trúc mập hay bất kì lời nhắn nhủ nào của các bạn thân. Sao mà linh cảm của mình càng lúc càng linh ! Mình nói Trúc mập nó sẽ xù mình như bao lần mà !
Đến cuối ngày, má Annie tặng mình một hộp choco Valentine. Chân thành mà nói, từ lúc qua đây mình rất ngại nhận bất cứ thứ gì từ người khác, ví dụ điển hình là má nuôi tặng mình quá trời thứ từ đó giờ luôn, bởi vì mình không hề có bất cứ phương tiện để mua cái gì đó hoặc mua cái gì đó để làm cái gì đó đáp lại. Được nhận nhiều quá đôi khi lại thấy mình không xứng đáng ?!
Ngày hôm nay chán dã man ! Người mình muốn chảy nhớt ra luôn

Friday, February 12, 2010

ngày bình thường

Ngày thứ 13
Và linh cảm của mình thêm một lần lại chính xác. Mình đã nói với mình trong lòng là thứ 5 không có đi học đâu là y như rằng...! Tối lên website của school district coi thấy delay 90mins, lòng rầu thúi ruột, nhưng ngủ tới lúc điện thoại gần reng âm thanh mình hận nhất đời thì bà grandma gõ cửa nói má Annie nghe trên radio nói rằng school closed school closed school closed again !
Dennis đến chơi nhà. Cái này mình bắt chước bài "Bạn đến chơi nhà" của Nguyễn Khuyến đó. Thứ năm ko phải là một ngày tâm trạng tốt của bố John, hay Dolores hay bà Grandma (bà ngoại nuôi) khó chiều như mấy bé tuổi teen hormone ko ổn định. Nhưng Dennis như mọi lần thật nice and sweet khiến mình thấy "ok, tui còn tiếp tục đương đầu đc". Tối đó chơi Uno (một card game mỗi người 7 lá) với Dennis và Dolores quanh ánh đèn bên bàn bếp, thấy giống như mấy lần tết ở nhà hay trốn tiếp khách, chui qua nhà thím Hai lôi bài ra quánh ăn 500đ/ván cho đỡ buồn. Cũng thật buồn cười và kì lạ khi có mấy người không biết ở đâu đâu trên trời rơi xuống mà có thể làm mình dành rất nhiều tình cảm cho người ta đến vậy
Ngày thứ 14
Hôm nay thì không thể nào nằm ườn ra nhà đc nữa. Một ngày đi học phẳng lặng như bình thường, đến nỗi cuối giờ Calc mình loay hoay xếp tập vở chậm một tí và ra cùng lúc với thằng Nick, nó said hi mà mình chỉ mỉm cười lại rồi nhìn thẳng phía trước bước đi. Đang lết lên dốc về nhà, vừa rủa thầm trong bụng không biết sao ba má nuôi chọn cái nhà gì mà xa xôi quá đi mệt thấy tía, thì má nuôi đi xe với Grandma ra kidnapped mình đi tới chỗ làm nail VIP. Mình chọn cái màu thiệt tởm, nhìn lại như mấy thím U40-50. Được cái về đến nhà thì hai cái thùng bà Linh gửi đã nằm chễm chệ. Một thùng là bánh mứt cho party ở lớp Eng, which is supposed to be today :)), một thùng là moisturizer và bộ thuốc diệt mụn (<~~nghe giống thuốc trừ cỏ dại hay quảng cáo mấy đài Đồng Nai hay Tây Ninh) với cái sample nước hoa Kim Kardashian thơm thơm. Câu chuyện hôm nay chỉ có thế. Mình vốn cũng biết hôm nay 30 tết ở nhà, mà thằng Khôi không nhắc thì mình cũng chả nhớ tết đã gần đến vậy. Giống như bữa Trúc mập nhắn tin "....bây giờ xuân đã về rùi mày ơi" mình nhìn ra toàn thấy đồi núi lạnh như gì. Không biết ở nhà đang thế nào chứ bên đây mình chẳng biết phải mong chờ cái gì.
***Note : 4-day weekend (sat, sun, mon, tue, thiệt ngộ là trúng 3 ngày tết luôn nhưng mà thật ra là nghỉ cho president day gì đấy)
p/s : tụi bây có muốn tao mua một bộ uno hè mang về chơi ko ?

Wednesday, February 10, 2010

đêm đêm nằm mơ phố


Ngày thứ 12 trong project này là một snowday, tức là tuyết rơi hoài hoài không có đường đi nên nghỉ ở nhà. Sáng bạn tụi bây ngủ dậy trễ, bò dậy làm một cái sandwich, tự pha cho mình một cốc trà. Đời cứ thế mà tiến. Xong xuôi bò lên máy tính đơ đọc truyện. Điều khiến ngày thứ 12 này có trong project là bạn tụi bây đã đọc xong 9 tập Bác sĩ Kazu. Trời ơi, ta nói cảm xúc vẫn như ngày nào, đọc mà thấy hay run người.
Bạn tụi bây ngồi gõ những dòng này sau khi ôm cuốn tập học cho quiz Envi Sci. Bây giờ môn này là môn ít cảm tình nhất khi làm quiz và test, điểm cứ lèo tèo lèo tèo ko hơn đc 90. Tâm trạng đang ở mức lấp lửng lấp lửng, không hẳn là cao mà cũng không thể gọi là thấp, kiểu như là một đồ thị phẳng lặng chạy dài. Ui trời, cuộc đời tui không ngờ cũng có lúc hay ngồi than thở như mấy bà cô ế chồng !
À hôm qua sau khi viết blog và trước khi đi ngủ, bạn tụi bây pha cho mình một cốc trà xanh bỏ vài muỗng đường và half and half (<~~trắng giống sữa nhưng ko phải là sữa). Một cách kì cục thay, ipod màu xanh, và cái quần pyjamas cũng xanh. Ngồi dựa lưng vào tường nghe vài bản nhạc trong ipod và nhấp nháp cốc trà, đèn sáng mờ mờ, trong phút giây tất cả gần như ngừng trôi, cảm giác gần như mấy đêm thức khuya ở nhà.
Nhưng mà ko phải ở nhà, bởi vậy mới gần như.
***Note : mai có delay 90 mins

Tuesday, February 9, 2010

rất nhiều thứ ẩm ương

Nếu ngày hôm nay ko có khoảng thời gian dù khá im lặng, mình ngồi làm bài ở coffee table, bố John thoảng hoặc trêu chọc hay nói về một cái gì đó đang diễn ra trên tv, và lúc kia gọi mình đến ôm vào lòng, có lẽ ngày thứ 11 ko có trong project này.
Nỗi buồn vớ vẩn mỗi cuối năm lại đến, có điều mình không còn hay ngồi ở ghế đá nhìn ra đường phố người ta qua lại, cũng không bước ra chợ Tết mà chẳng bao giờ mua gì như mọi năm, cũng không cố tình bước ngang qua hàng hoa năm nào có thằng Giang bảnh trai ngồi trông hàng phụ bác. Tết xa nhà mà, lòng người ta cố cứng lắm cũng phải mềm.
Mấy nay cũng không thấy Khanh đâu, đã có một list những cuốn sách cần nó mua giúp, ngồi hồi nhớ ra độ này mọi năm, cái hẻm nhỏ bên hông nhà mình nghi ngút khói bánh tét đêm. Có những thứ vẫn diễn ra đều đặn theo nhịp riêng của nó như những nếp gấp nằm chồng lên nhau, nhưng nếp gấp sau không bao giờ y hệt nếp gấp trước, và nếp gấp sau không thể nào là nếp gấp trước. Ví dụ, mỗi lần gần Tết, mẹ mình lại bận rộn giữa đi thăm "đồng bào" (<~~seriously!) và thu xếp quà người ta đem lại nhà biếu lại cho họ hàng mà có mấy người đến giây phút này của cuộc đời mình chả biết quan hệ ra sao. Ví dụ, ba mình lại làm thống kê cuối năm doanh thu của cửa hàng An Phước Lơi, tính toán coi nhà mình năm nay lời được nhiêu, sẽ lại lo đám cây cỏ và mấy con gà con vịt. Ví dụ, chắc sẽ có ai đó hỏi xin bán dưa/bông/cái gì đó trước nhà mình, nhưng mỗi năm là mỗi người ta khác nhau.
Ôi trời, tự nhiên nhớ nội, mình muốn khóc quá ! Mình vẫn còn nhớ một năm ở nhà cũ và mình còn nhỏ xíu, nội thức đến giao thừa để cúng trời đất trước bàn thiên, ánh mắt của đời người đã nhăn nheo phảng phất nỗi buồn nhẹ tâng như đám khói nhang bay ngang trời không hiểu sao lúc đó làm mình rưng rưng. Cũng giống như vườn mai nhà mình, cây mận nhà mình, và sân xi-măng mình hay té đổ máu, và chái bếp nấu củi sau hè, và như rất nhiều thứ khác đem cho mình tuổi thơ rất dân dã, nội bây giờ không còn nữa. Thật là buồn.
À, mà nhớ lại nãy Tú điên vào chát mấy câu xong biến mất, bảo sao ko ở lại thi đại học xong tự tử tập thể cho vui rồi xuống dưới cho có tri kỉ nghe thật mắc cười
Mình mới nhớ lại để tự thấy bớt "đáng thương" đó các bạn à !
***Note : mai có snowday !

Monday, February 8, 2010

mình sẽ ổn thôi, ổn thôi

Ngày thứ 9
Không biết ngày gì mà được nhận quá trời thứ.
Má nuôi đi Walmart với Bri và grandma, mình ở nhà trông ba nuôi ngủ. Lúc về má nuôi mua cho một cái áo khoác mùa đông bự chảng (biết mà, mình cần size XS chứ ko phải S), một đĩa dvd film và một lọ zinc (kẽm đó) uống tiêu diệt mấy em mụn.
Đến lúc Dolores (bà nội nuôi) từ Florida đến (again) thì cho một sợi dây đeo cổ có cái mặt đẹp ơi đẹp.
Và tối thì nhận từ ba nuôi một cái ôm, mấy câu nói làm mũi mình cay xè và những giọt nước mặn từ đôi mắt có hàng mi rất dài của ba nuôi.
Ngày thứ 10
Cảm giác bận rộn thật là thích. Dù có thể đi một mình trên hallway, nhưng đầu óc luôn suy nghĩ về những việc cần phải làm và về những cuốn sách sắp mua, ta nói, thiệt là nghe lòng phấn chấn. Hôm nay năng suất của mình thiệt cao, làm Calc homwork, Envi Sci lab và essay cho Eng. Khoái nhất là ngồi trong lớp Calc nghe Mr.Freifelder kể chuyện gia đình ổng, vừa mắc cười vừa thấy sao cuộc đời này không có gì phải nặng nề hết, với lại làm mình muốn có gia đình vui nhộn giống vậy nữa.
Sau này lớn lên biết muốn làm gì rồi !
Muốn được bận rộn một cách có ích và hiệu quả để thấy tuổi trẻ mình thật đầy ắp.

Saturday, February 6, 2010

Just listen

Ngày thứ 8
Khi không biết làm gì, tốt nhất là lôi sách ra đọc. Và đừng nên nghĩ về essay due thứ 4 tuần sau. Cuốn sách mình bỏ lâu tới nỗi cóc nhớ đc chuyện gì đã xảy ra với nhân vật chính, mấy cái tên trong truyện là ai. Đọc một cuốn sách bỏ dở lâu ngày và chỉ lờ mờ mang máng vài chi tiết giống như đêm nằm ôm mền nhớ nhớ một vài chuyện đã qua, có thể hình ảnh không làm sao hiện về rõ nét nhất, nét mặt những người xung quanh không phải không nhạt dần nhưng cảm xúc mình đem theo trong lòng lúc đó vẫn còn nguyên vẹn.
Hôm nay mẹ gọi qua. Tất nhiên chuyện này thì không có lạ gì. Thì mẹ vẫn hỏi có ăn uống đầy đủ ko, có mập lên miếng nào ko, học hành ra sao rồi. Cuộc đời mình trước giờ, chả thấy ba mẹ thúc ép học tập, chỉ toàn thấy hai anh chị đó năn nỉ mình lên cân. Thì mình vẫn bất trị, trả lời rất qua loa. Nhưng kì lạ là dù ko biết phải nói gì nữa, lúc đó đột nhiên mình ko muốn cúp máy một-chút-nào-hết. Và sau một ngày thứ 7 rất im lặng và lững lờ, một cách rất không liên quan, mình nhớ đến truyện "Nhạc giữa trời" về thằng Tém sau khi nói chuyện với mẹ, đột nhiên muốn khóc dã man.
Thật tốt khi biết rằng những gì mình viết ra, dù rất nhảm nhí, rất tự kỉ, rất kì quặc và cái blog như cái chùa bỏ hoang, vẫn có vài người nhính chút thời gian ra ngồi đọc, giống như cũng có vài người lâu lâu vô quét chùa làm phước =)) =)) =)) Ờ, với lại khi biết chắc đó là mình dù người viết không nhắc gì tới tên mình trong entry cũng khoái khoái thiệt