Thursday, February 25, 2010

vậy đó mà mình sống qua ngày

Ngày thứ 26
Mùa đông chưa hết nữa, nên nay với mai nghỉ snow day. Trời tuyết rơi dai dẳng và lì lợm, không biết mệt là gì. Nghỉ ở nhà cũng sướng thiệt, trùm mệt ngủ tới trưa, lại gặp nhà chẳng có ai, ba má nuôi trong bệnh viện hết rồi nên chẳng ai nói gì. Nhưng mà chán lắm. Thật ra nói là ngủ tới trưa cũng hơi quá. Có mấy lúc cũng tỉnh rồi nhưng nghĩ tới một ngày không có gì để làm, mình thấy thật ngao ngán và chán nản nên lại nằm ườn ra trùm mền kín đầu cho quên đời.
Nhớ lại đảo 469 của mình thiệt đã. Ngủ 9 10 giờ dậy lết thân xuống thế nào chả có bún bò hay bánh cuốn để sẵn. Ăn xong lại tót lên phòng chơi máy tính hay lôi truyện tranh ra đọc. Chán thì qua phòng nằm dài coi tv. Lúc nào cũng ngập tràn âm nhạc. Ờ thì mình ko bật cũng có quán karaoke với café léo nhéo nhạc trẻ vớ vẩn. Nhưng mà lúc đó đời mình có âm thanh, có tiếng động. Ở đây ra đường còn không thấy ai, đường đi bộ về nhà lúc nào cũng bao trùm trong cái sự im lặng gần như tuyệt đối. Ờ, rồi mới thôi mấy bữa Trúc mập chở đi ăn phở, có hôm nằm ở đảo 477 nhà nó ăn trưa luôn với gia đình. Thời đó mình làm biếng chảy nhớt mà nhớ lại sao huy hoàng. Giống như mình là bà vua của đảo nhỏ, cuộc sống thật vui nhộn.
Hôm giờ niềm vui là lên thuvien.maivoo.com đọc truyện dành cho lứa tuổi học trò. Mấy cái truyện về thời cấp 3, về năm cuối cùng cắp sách đến trường, rồi áo dài xe đạp, rồi thương thầm này nọ...chả biết từ thời nào nên sến sến, nhưng hay hay và chân thành sao sao. Nói chứ mình thấy cũng buồn buồn lắm đó. Thấy mất mác một cái gì đó trong lòng. Thấy tủi thân sao đường vận mệnh mình kì cục, qua đến Mĩ rồi mà chỉ thấy đời xám xịt. Nhìn đường chỉ tay mình rõ ràng, ngó tưởng ngon lành mà chắc không phải rồi.
Hồi nãy mình ôm mền và The bridges of Madison county ra phòng khách nằm trên sofa đọc. Tivi bị điên rồi, không coi được, thời tiết có sức mạnh tàn phá thật dữ dội. Đọc đến trang thứ 35, tuyết ngoài trời vẫn rơi bền bỉ, đóng sách lại và đột nhiên thấy cô đơn quá, nước mắt xịt ra một cách tự nhiên và vô duyên chưa từng thấy.
Điều tuyệt vời nhất của một ngày chắc là lúc tắt đèn chui vô mền nằm ngủ. Tay ôm cái gối có chữ "ôm tớ đi" Trang tặng xách cùng khắp sân bay quốc tế, đầu thầm nghĩ "Hết một ngày nữa rồi ! Ráng lên !". Nhiêu đó thôi mà miệng mình có thể mỉm cười chút xíu, lòng ngớ ngẩn chút xíu "Ước gì tối này mình mơ thấy anh HQ cho đời bớt khổ"

1 comment: