Saturday, February 6, 2010

Just listen

Ngày thứ 8
Khi không biết làm gì, tốt nhất là lôi sách ra đọc. Và đừng nên nghĩ về essay due thứ 4 tuần sau. Cuốn sách mình bỏ lâu tới nỗi cóc nhớ đc chuyện gì đã xảy ra với nhân vật chính, mấy cái tên trong truyện là ai. Đọc một cuốn sách bỏ dở lâu ngày và chỉ lờ mờ mang máng vài chi tiết giống như đêm nằm ôm mền nhớ nhớ một vài chuyện đã qua, có thể hình ảnh không làm sao hiện về rõ nét nhất, nét mặt những người xung quanh không phải không nhạt dần nhưng cảm xúc mình đem theo trong lòng lúc đó vẫn còn nguyên vẹn.
Hôm nay mẹ gọi qua. Tất nhiên chuyện này thì không có lạ gì. Thì mẹ vẫn hỏi có ăn uống đầy đủ ko, có mập lên miếng nào ko, học hành ra sao rồi. Cuộc đời mình trước giờ, chả thấy ba mẹ thúc ép học tập, chỉ toàn thấy hai anh chị đó năn nỉ mình lên cân. Thì mình vẫn bất trị, trả lời rất qua loa. Nhưng kì lạ là dù ko biết phải nói gì nữa, lúc đó đột nhiên mình ko muốn cúp máy một-chút-nào-hết. Và sau một ngày thứ 7 rất im lặng và lững lờ, một cách rất không liên quan, mình nhớ đến truyện "Nhạc giữa trời" về thằng Tém sau khi nói chuyện với mẹ, đột nhiên muốn khóc dã man.
Thật tốt khi biết rằng những gì mình viết ra, dù rất nhảm nhí, rất tự kỉ, rất kì quặc và cái blog như cái chùa bỏ hoang, vẫn có vài người nhính chút thời gian ra ngồi đọc, giống như cũng có vài người lâu lâu vô quét chùa làm phước =)) =)) =)) Ờ, với lại khi biết chắc đó là mình dù người viết không nhắc gì tới tên mình trong entry cũng khoái khoái thiệt

No comments:

Post a Comment