Wednesday, March 10, 2010

this week will be over soon

Ngày thứ 38
Nhận được thư của ba gửi sang. Nói vậy cho hay ho chứ giấy tờ ngân hàng để nộp đơn đại học. Những gì cần đã đủ hết, ngày mai đem lên cho guidance gửi đến đại học. Vài tháng vài tháng nữa thôi, mình sẽ không than thở về hiện tại nữa, hoặc có thể than thở nhưng về những thứ khác của cuộc-sống-sinh-viên-xa-nhà-tự-lập.
***********************************************************************************
Mất 6 tháng để nhận ra, cuộc sống mà mình muốn sống thật đơn giản. Đó là không cần phải dè chừng những người quanh mình mỗi ngày để được yên thân. Làm cái này, làm cái kia không phải vì ngoan hiền hay thừa rộng lượng mà vì lối sống duy nhất bây giờ là đừng chọc ai điên lên cả. Mình không phải là người ở đây, người khó thở cuối cùng là mình, người thấy tức muốn nổ mắt nhưng không bùng nổ được là mình. Chứ ai ?! Mà công nhận, "The bridges of Madison county" có nhiều cái đúng quá. Robert Kincaid nói "simplicity is the real challenge", những ước muốn nghe thì bình thường và tầm phào thôi, vậy chứ giơ tay ra thử coi có chạm được không ?
Mình không hiểu. What is life under sb's control ? Trước giờ ba mẹ chẳng bao giờ gọi là điều khiển hay kiểm soát cuộc sống của mình. Tiền bạc-đúng là cứ hết thì xin nhưng mình xài toàn nhính nhính, dè xẻn hết mức có thể. Mình nói có sai không ? Học tập-bị kiểm điểm về nhà tự khai cho ba mẹ kí tên, hồi cấp 3 tự nhiên học bị khờ nhưng lúc nào cũng cố gắng hết sức có thể, không dám buông xuôi. Bạn bè-trước giờ toàn chơi với tụi Trúc mập, lên cấp 3 thì cũng toàn bạn tốt, mình không bè phái hút chích xì ke vũ trường cũng không đua đòi quần áo son phấn. Mình không phải là người buông thả. Mình không phải là người thiếu trách nhiệm. Tại sao mình nói lên đại học mình sẽ sống cuộc sống của mình bởi vì mình bây giờ sắp hết chịu nổi kiều sống dè chừng này rồi thì được trả lời bằng "under control" ? Có cảm giác không ai tin là mình có thể tự sống, không ai tin là mình không cần ai đó lo cho sẵn. Vậy ai tự đăng kí Toefl, ai tự nộp đơn đại học, ai nhiều khi thấy cô độc và tức hết sức vì sự quá nhỏ nhặt của vài ng ở đây mà rúc vào giường dặn lòng "đừng khóc, đừng khóc".
Mình thấy thật buồn.
Nếu ai đó nói sẽ ở đó vì mình, thì trước hết hãy tin mình trước cái đã. Mình không thề sống một cách thoải mái, cũng như không thể trưởng thành trong mắt mọi người nếu ai cũng không cho rằng mình đang tìm cách và cố gắng từng ngày để trưởng thành.
Làm vậy là thiếu tôn trọng mình.

No comments:

Post a Comment