Tuesday, February 9, 2010

rất nhiều thứ ẩm ương

Nếu ngày hôm nay ko có khoảng thời gian dù khá im lặng, mình ngồi làm bài ở coffee table, bố John thoảng hoặc trêu chọc hay nói về một cái gì đó đang diễn ra trên tv, và lúc kia gọi mình đến ôm vào lòng, có lẽ ngày thứ 11 ko có trong project này.
Nỗi buồn vớ vẩn mỗi cuối năm lại đến, có điều mình không còn hay ngồi ở ghế đá nhìn ra đường phố người ta qua lại, cũng không bước ra chợ Tết mà chẳng bao giờ mua gì như mọi năm, cũng không cố tình bước ngang qua hàng hoa năm nào có thằng Giang bảnh trai ngồi trông hàng phụ bác. Tết xa nhà mà, lòng người ta cố cứng lắm cũng phải mềm.
Mấy nay cũng không thấy Khanh đâu, đã có một list những cuốn sách cần nó mua giúp, ngồi hồi nhớ ra độ này mọi năm, cái hẻm nhỏ bên hông nhà mình nghi ngút khói bánh tét đêm. Có những thứ vẫn diễn ra đều đặn theo nhịp riêng của nó như những nếp gấp nằm chồng lên nhau, nhưng nếp gấp sau không bao giờ y hệt nếp gấp trước, và nếp gấp sau không thể nào là nếp gấp trước. Ví dụ, mỗi lần gần Tết, mẹ mình lại bận rộn giữa đi thăm "đồng bào" (<~~seriously!) và thu xếp quà người ta đem lại nhà biếu lại cho họ hàng mà có mấy người đến giây phút này của cuộc đời mình chả biết quan hệ ra sao. Ví dụ, ba mình lại làm thống kê cuối năm doanh thu của cửa hàng An Phước Lơi, tính toán coi nhà mình năm nay lời được nhiêu, sẽ lại lo đám cây cỏ và mấy con gà con vịt. Ví dụ, chắc sẽ có ai đó hỏi xin bán dưa/bông/cái gì đó trước nhà mình, nhưng mỗi năm là mỗi người ta khác nhau.
Ôi trời, tự nhiên nhớ nội, mình muốn khóc quá ! Mình vẫn còn nhớ một năm ở nhà cũ và mình còn nhỏ xíu, nội thức đến giao thừa để cúng trời đất trước bàn thiên, ánh mắt của đời người đã nhăn nheo phảng phất nỗi buồn nhẹ tâng như đám khói nhang bay ngang trời không hiểu sao lúc đó làm mình rưng rưng. Cũng giống như vườn mai nhà mình, cây mận nhà mình, và sân xi-măng mình hay té đổ máu, và chái bếp nấu củi sau hè, và như rất nhiều thứ khác đem cho mình tuổi thơ rất dân dã, nội bây giờ không còn nữa. Thật là buồn.
À, mà nhớ lại nãy Tú điên vào chát mấy câu xong biến mất, bảo sao ko ở lại thi đại học xong tự tử tập thể cho vui rồi xuống dưới cho có tri kỉ nghe thật mắc cười
Mình mới nhớ lại để tự thấy bớt "đáng thương" đó các bạn à !
***Note : mai có snowday !

No comments:

Post a Comment