Monday, March 22, 2010

hơi lam nham

Ngày thứ 50
Từ ngày qua mĩ, tất cả đồ chơi điện tử đã phản bội mình. Ipod chết lặng. Máy tính loa hư. Điện thoại ở trường không sóng. Sony t70 bây giờ còn bày đặt lâu lâu có hội chứng shaking. Chưa kể đầu tóc mình rũ rượi, mặt mũi xấu xí. Dép kẹp hồng dạ quang chó gặm. Cuộc đời mình không còn gì để nói.
Mấy bữa nay, trên hallway đã xuất hiện dép kẹp, sandals và quần shorts. Nhiều khi đang đứng vặn mở locker, nhìn thấy mấy đứa quần đùi áo hawaii dép lào mà mình nghĩ thầm "trời ơi, sao mặc đồ mùa hè quá vậy", làm mình vặn riết vặn riết không nhớ vặn số nào, đứng một hồi chưa mở được locker.
Hôm nay, mình đã bước đến trạm bus hết sức phấn khởi. Tại vì hôm nay đánh dấu ngày đặc biệt, mấy số lẻ đã biến mất bây gờ chỉ còn hàng trăm tròn trĩnh. Vậy mà ko hiều sao đến trường thì người lại rũ ra. Dù hôm nay cậu ta có mặt trong gym, nhưng mình vẫn không sao thôi hận bóng chuyền và nguyền rủa cái đồng hồ ở trỏng, "mẹ bà, đồng hồ gì chạy chậm quá vậy". Có lướt qua trên hallway vào 3 lần nhất định trong ngày, nhưng gương mặt cậu ta vẫn không ngăn mình vừa đi vừa lết vừa mơ về gỏi cuốn chấm tương. Dù sao thì mình công nhận, mình thích áo sơ-mi hôm nay cậu ta mặc.
Ngày thứ 49
Mình đã đặt chân đến Broadway xem Memphis. Theater hôm đó có Michelle Obama và hai con gái đến xem nữa. Thấy thiên hạ vỗ tay rần rần chứ có thấy phu nhân tổng thống gì đâu, ngồi trên balcony mà còn ghế ngoài cùng !!!
Kịch rất là hoành tráng. Vừa coi vừa căng mắt vì sợ bỏ sót bất cứ chuyển động nào. Đừng chỉ chú ý đến nhân vật chính, phải để mắt đến ánh đèn, đạo cụ thay đổi trên sân khấu và diễn viên phụ nhỏ nhất. Không một chi tiết thừa. Ngay cả vai người mua hàng đẩy xe lướt qua cửa tiệm mà vẫn được diễn rất chuẩn, không phải hời hợt kiểu bước qua cái èo rồi xong đâu. Bởi vậy, ta nói, Broadway chứ phải gánh hát tạp kĩ đâu
Buổi tối về nhà, không khí lại như bao ngày khác. Bà ta upset nên đi ngủ sớm. Lúc say good night đột nhiên quàng tay ôm lấy mình, giọng vừa run run vừa là thương yêu mình, mình là người duy nhất trong nhà có tôn trọng, rồi xin lỗi vì có lúc bực bội cáu gắt với mình...Bằng tấm lòng cao cả giống như cô tiên xanh, mình quàng tay ôm lại, đã vậy, mắt mình còn rưng rưng.
Lại một lần nữa mình thấy có lỗi vì lỡ-hết-ưa ai đó.

2 comments:

  1. Nghe khôi kêu mày thích thằng nào người í hả?
    :"> để í ai cảm giác thích nhỉ:))

    ReplyDelete
  2. no' la nguoi mi~, nhung tao voi thang khoi ngo`i tu. do'an la` go'c y'. cam giac thi thich thiet, nhung ko co' la`m dc het ? bo may ko doc ma'y entries truoc cua tao ha

    ReplyDelete