Friday, February 26, 2010

why why why ?

Sao ở đời có nhiều người ngộ quá ? Lần đầu tiên mình ra đời, đúng là có gặp người tốt, nhưng mà sao thấy va chạm với người-ko-tốt nhiều ghê. Chả hiểu nổi nữa. Tivi ở bên đây đâu phải tivi truyền hình cáp như bên mình, nó tùm lum tè le đủ thứ, mình có biết gì đâu. Hồi ở nhà, tivi bị gì mẹ toàn kiu ông Giàu bên karaoke qua coi chứ cũng đâu có kiu mình. Vậy mà cái bà grandma làm như đó là lỗi của mình khi cái tv ko lên, làm như là lỗi của mình khi mình không biết làm sao hết. Xin lỗi nha, bà ở đây mấy chục năm tui hông biết, mà cái tv này bật lên sao, tắt xuống sao, chuyển kênh sao bà còn kiu tui làm giùm thì bà đừng có tỏ thái độ trên mặt vậy, đừng có nói chuyện với tui như vậy chứ. Mà có cái tivi nào trong nhà hoạt động đâu, sao bà làm như tui là đứa đi đập bể tivi cho nó hư ? Lần đầu tiên gặp người lớn tuổi mà tui phải tỏ ra lễ phép đàng hoàng, phải giúp đỡ đủ thứ vì tại ba mẹ tui dạy tui vậy, chứ sao tui ko thấy kính nể bà gì hết trơn. Tui nói không phải hỗn, mà tui cũng không muốn có chuyện trong nhà rồi làm má nuôi mệt thêm, chứ tui thấy sao mà nhiều khi bà ích kỉ và trẻ con thật sự. Tui thấy buồn thiệt đó. Đáng lí ra năm nay của tui phải vui vẻ, thoải mái, phải được tận hưởng nhiều thứ nhưng mà tui lúc nào cũng tự nhủ với mình rằng "Phải ráng lên, mình còn thấy nản thì má nuôi mình còn thấy muốn đâm đầu đi chết hơn mình nữa. Mình giúp được gì thì giúp vậy, mình không làm thì ai làm" Tui làm nhiều việc trong nhà, đâu phải tui muốn làm good girl hay quái gì, mà tui cóc cần làm good girl nữa. Tui làm vậy để má nuôi đỡ mệt, để đỡ đần mọi người tại tui thấy nhà ko ai khỏe mạnh hết trơn mà sao nhiều khi bà làm tui thấy thiệt ngộp thở quá trời.
Viết ra cho bõ tức, vì ở đây thì biết nói với ai bây giờ. Mình bây giờ thiệt thương bà nội bà ngoại mình gấp ngàn lần. Lúc nào cũng lo cho mình, dành đồ ăn ngon cho mình, cho tiền mình xài vặt. Còn đây hả, không biết vì sao mà nhiều khi mình thấy giống như có gì xảy ra là do mình do mình hết. GIờ thì biết sao giờ, phải ráng sống tiếp thôi, phải can đảm thôi.

No comments:

Post a Comment