Friday, February 5, 2010

Hai mảnh ghép nằm chồng lên nhau

And if we never said goodbye
-Kyle này, năm sau cậu sẽ làm gì?
-Thì tôi sẽ là senior, đi học, đi làm, dành tiền vào college
-Không, ý tôi là khi tôi không còn ở đây nữa, cậu sẽ làm gì?
Kyle quay sang Lưu An. Đôi mắt người con gái nhìn về phía trước thản nhiên. Nắng chiều hấp háy trên gương mặt nhỏ bé, đôi mắt nheo lại lấp lánh dưới tia sáng trong vắt. Thói quen nói những câu đáng lẽ nên có-chút-ngượng-ngùng một cách rành mạch và bình thường của Lưu An hay khiến người ta cười kiểu không biết phải nói gì hơn pha lẫn cái gì đó nhói trong lòng. Kyle im lặng một phút rồi ngoảnh lại, hướng mắt về cùng phía như Lưu An nơi mặt trời đang khuất dần sau núi.
-Tôi không biết nữa. Một cách nào đó, tôi đã quen có chị ở đây. Chị sẽ nhớ tôi chứ?
-Tôi chưa nghĩ về điều đó nhưng nếu có lúc nhớ cậu, tôi nghĩ tôi sẽ nhớ cậu rất nhiều.
-Chia tay thật kì lạ phải không? Khi người ta đã quen với sự hiện diện của người khác trong cuộc sống, rồi đột nhiên chúng ta không biết có khi nào sẽ gặp lại nhau.
-Uh.
-Tôi không phải là ngớ ngẩn, nhưng chưa bao giờ tôi mong thời gian có thể giãn ra một chút như lúc này. Chị hiểu chứ?
Lưu An quay lại, mỉm cười như là bông đùa.
-Nhưng thời gian phải làm phật lòng cậu thôi!
Kyle không trả lời. Lưu An cũng không nói thêm gì. Nếu Lưu An im lặng, đó là điều dễ hiểu. Nếu Kyle im lặng, điều đó rất khó giải thích. Rất lâu sau, Lưu An lên tiếng, vẫn giọng phẳng lặng thản nhiên vốn có nhưng đi vào in dấu trong lòng người khác.
-Cậu biết đấy, nếu không bao giờ xa nhau, cậu sẽ không bao giờ biết rằng tôi sẽ nhớ cậu rất nhiều và tôi cũng chẳng hay rằng có một lúc nào đó, Kyle sẽ ngồi trầm ngâm rất lâu khi sắp xa tôi.
Nói rồi Lưu An đứng lên, đưa máy lên chụp tấm ảnh cuối của ngày. Cô đứng quay lưng về phía Kyle, vừa cuối xuống xem lại ảnh, vừa nói :
-Chúng ta về chứ?
-Uh, về thôi. Kyle lại cười đứng phắt dậy. Khoát tay lên đôi vai nhỏ của An, có một cái gì đó rất vui và nhẹ nhàng rơi trên nụ cười trên môi cậu và cô gái. Có thể đó là nắng của buổi chiều vàng nhạt trong veo. Và trong cơn gió nhè nhẹ trên những tán lá cây xanh mướt, lũ chim non vẫn có thể nghe được tiếng Kyle "Mà này, tôi không phải cậu nhóc. Tôi to hơn chị thế này..."
..........................................................................
When we first glanced at each other
Trời vào đông, giáo viên không thể nào lùa đám học sinh ra ngoài sân cỏ được nữa dưới cái lạnh tê người, nhất là học gym thì đa số tụi nó chỉ mặc áo thun và quần shorts thoải mái. Lưu An mang giỏ vào phòng locker dành cho nữ sinh. Hôm nay thay vì tập gym, giáo viên đã quyết định cho tụi học sinh square dance, một "trò" 4 đứa nam và 4 đứa nữ đứng xen kẽ rồi sẽ làm theo đoạn nhạc vui nhộn và khá...ngớ ngẩn, nên Lưu An chỉ phải thay giày. Như mọi lần, sau khi tất cả mọi người đã đứng đâu đó với nhóm, cô gái nhỏ mới tiến về những người còn rớt lại. Lần này thật không may, tính luôn cả Lưu An ghép vào thì chỉ có 7 người, thiếu một nam. Trong khi mấy tên con trai ngồi vắt vẻo trên những hàng ghế để chỉ phải dance khoảng nửa tiết sau còn chần chừ trước lời đe dọa của ông huấn luyện viên cho tụi nó điểm C nếu không vào thì bà cô đã sáng mắt lên ngoắt một đứa con trai tiến vào gym từ phòng locker cho nam :
-Hey Kyle! Hôm nay em trễ, đứng vào nhóm này thì tôi không trừ điểm em!
-Cô chắc chứ? Không vấn đề gì!
Đứa con trai nháy mắt tinh nghịch rồi chạy về phía nhóm Lưu An đang đứng, lấp đầy khoảng trống duy nhất bên cạnh cô gái nhỏ. Huấn luyện viên bấm nút và nhạc vang lên, tụi học sinh tuy không khoái trò này nhưng vẫn vừa làm theo vừa vui vẻ cười đùa. Đến đoạn học sinh nam cầm tay bạn nữ cạnh bên đưa lên để xoay vòng, Kyle đưa tay ra và bàn tay Lưu An đặt nhẹ vào đó...mùi nước hoa rất mỏng ở cổ tay người con gái tỏa ra dìu dịu mùi thơm trầm của gỗ và cỏ hoa.
-Chị...thơm thật !
-Cám ơn cậu.
-Sao tôi không biết chị nhỉ? Chị là học sinh mới ở đây?
-Tôi là học sinh trao đổi
-Thật sao? Chị từ đâu đến? Tôi là Kyle, junior, còn chị?
-Việt Nam. Tôi là An, A-N, senior.
-Việt Nam à, xa nhỉ?
-Uh, nửa vòng trái đất.
-Này cẩn thận, coi chừng ngã.
Lưu An vừa trả lời đứa con trai tên Kyle một cách máy móc vừa nghĩ ngợi đâu đâu. Cô không lắng nghe nhạc và làm trật nhịp một động tác, may thay đôi tay chắc khỏe của Kyle đã kịp cầm lấy hai cổ tay Lưu An nắm vững giúp cô lấy lại thăng bằng. "I got ya". Lưu An ngượng nghịu ngước lên vừa đúng lúc Kyle cúi xuống nhìn cô. Đôi mắt cậu ta thẳm xanh yên ắng như bầu trời những đêm không chút gió dưới hàng mi dài, đôi má ửng hồng vì khí trời mùa đông, và khuôn miệng đang mỉm cười hé lộ những chiếc răng trắng đều.
-Xin lỗi
-Có gì đâu ! Chị không sao chứ?
-Tôi không sao, cám ơn.
Kể từ hôm làm quen kì lạ đó, lần nào trong gym phải tập dance, Kyle đều trở thành partner của Lưu An. Ngày tiếp theo sau khi biết nhau lại là một ngày square dance trong gym. Lưu An đang đứng khoanh tay một mình nhìn mọi người xếp vào nhóm, còn đang chần chừ tiến lại những người lẻ ra, thì Kyle đã chạy đến đứng cạnh cô gái nhỏ.
-Này, tôi lại làm partner của chị được chứ?
-Tùy cậu thôi.
-Vậy chị làm partner của tôi được chứ?
Lưu An ngước mắt lên nhìn Kyle lộ rõ vẻ ngạc nhiên không muốn giấu giếm
-Well, chuyện này thì không thể tùy vào tôi được nữa rồi.
-Cậu biết gì không, thật sự thì điều đó tùy thuộc vào nhóm có cần người hay không, chẳng phải cậu hay là tôi.
Hai người vừa đối đáp vừa đi đến nhóm học sinh khoảng 5,6 người gần đó. Một vài sự sắp xếp đơn giản, mà cũng vì hiếm hoi đứa con trai nào muốn dance cả tiết, nên gồm cả Kyle và Lưu An vừa đứng vào, nhóm 8 người vừa lúc bắt kịp đoạn nhạc huấn luyện viên vừa nhấn nút play.
Hôm nay Kyle khoác lên người áo sơ mi kẻ sọc vuông nâu sẫm ấm áp khoác ngoài áo thun trắng, quần jeans đen và đôi sneakers bạc màu ghép vào hoàn hảo. Đôi tay cậu ta bình tĩnh vừa đủ, dịu dàng vừa đủ dẫn dắt khiến Lưu An thấy vững chãi, đồng thời mang lại cảm giác không quá yếu mềm. Đối với Kyle, mùa đông năm nay vừa mang một mùi hương mới, mùi hương phảng phất ở cổ tay cô gái vừa đến thị trấn. Ngay cả tuyết ngoài trời cũng rơi rất dịu ngọt.

Neon green sweatshirt in a concert night
Buổi tối mùa xuân, trời trong veo mát lạnh. Lưu An đã đứng bên ngoài chờ Kyle. Sau khi đã xin phép host parents, hôm nay họ đi đến concert của ban nhạc Kyle quen biết từ một trường trung học khác. Mùa xuân đến như là không thể tin được sau quãng thời gian dằng dặc mùa đông lê bước đi qua. Trời còn se se lạnh nhưng không khí đã nhẹ đi rất nhiều giá rét và bầu trời cũng thôi không thăm thẳm đen thui. Chiếc xe màu xám bạc đầy vết trầy xướt trườn tới, Kyle ngồi sau tay lái mỉm cười khi nhìn thấy cô gái đứng dựa vào hòm thư ngẩng mặt lên bầu trời xanh biếc. Bóng dáng nhỏ bé, mái tóc đen nhánh xõa một bên vai nhìn từ xa không biết từ lúc nào khiến Kyle luôn muốn được ở cạnh bên, cảm giác như một sự cần thiết đến mức khó tin nhưng đồng thời lại rất chân thành. Cậu trai đã đi qua vài chuyện tình trẻ con với các cô bạn cùng khối, mùa đông năm thứ 17 trong cuộc đời đang còn nghĩ chỉ có skateboarding và trống là đam mê thì một cách kì lạ nào đó đã đưa Lưu An đến. Ngay trước mắt cậu. Đầy tự nhiên và bất ngờ.
-Chị cầm lấy cái này. - Đi được một quãng, Kyle vừa nói vừa đưa một chiếc túi cậu vừa với từ băng ghế sau.
Lưu An mở ra. Một sweatshirt màu xanh neon chói chang tưởng như có thể phát sáng ngay cả trong bóng đêm.
-Cái gì đây? Ý tôi là chẳng phải tôi không biết nó là sweatshirt, nhưng sao cậu đưa cho tôi?
-Chị mặc vào đi.
-Tôi không hiểu. - Cô gái vẫn trố mắt nhìn cái áo rồi quay sang nhìn Kyle.
-Chị rất lơ đãng và thậm tệ về phương hướng. Chị mặc vào thì trường hợp bị lạc, tôi có thể tìm thấy chị dễ dàng hơn một chút. Nếu không, tôi ăn nói thế nào với host parents của chị.
-....
-Và còn điều này nữa. Chị phải nắm tay tôi trong suốt buổi biểu diễn. - Dường như cũng vừa hiểu ra câu nói của mình rất kì quặc, cậu vội vàng nói thêm - Chẳng qua là đám đông cuồng nhiệt lắm, mọi người có thể đẩy chị đi về bất cứ hướng nào...
Hình như Lưu An muốn phì cười nhưng cố nén lại. Kyle ngượng ngùng, một tay cậu còn đặt sau steer wheel, tay kia nhấn "play". Radio chiều hôm đó vang lên những bài hát quen thuộc lấp đầy đoạn đường còn lại.
Chiếc xe xám bạc ngừng hẳn ở một ô trống vừa khít trong bãi giữ. Kyle đang định mở cửa bước ra, không hề có ý định nhắc Lưu An về chiếc sweatshirt neon xanh. Ý nghĩ một người đọc được sự lo lắng của mình dành cho người đó khiến Kyle hồi hộp một cách kì cục và cậu cũng không muốn Lưu An thiếu thoải mái trong suốt đêm nhạc mà cậu đã rất hào hứng dắt cô đi cùng...
-Hold on a sec - Lưu An lên tiếng khi Kyle dợm bước đi. Cô lôi ra chiếc sweatshirt tròng vào người. Khuôn mặt Kyle đang cuối thấp xuống qua ô cửa kính từ từ hiện lên một nụ cười thật rộng.
Đêm concert đầu mùa xuân của ban nhạc trung học thị trấn bên cạnh, một cô gái mặc chiếc sweashirt neon xanh tưởng như có thể phát sáng trong bóng tối giơ tay nắm lấy tay áo chàng trai tóc nâu đứng bên cạnh. Trong không khí đầy âm nhạc, họ đứng bên cạnh nhau suốt buổi tối mặc dù đám đông là những cơn sóng xô đẩy ngược xuôi. Đôi mắt chàng trai là bầu trời đêm màu xanh không chút gió nhưng đầy cảm giác trong lành yêu thương.
"One day I sat down, opening a drawer of my memory closet. Just by accident, and I knew I had always had you there, memory closet..."

A guy can always count on the father of the girl he likes
Trường lớp đang ở phần tư cuối cùng của năm học. Mùa hè đang đến gần. Con đường đến trường trong suốt ánh sáng, ô cửa xe bus chói mắt, bãi cỏ ở campus ngập tràn nắng...mỗi ngày thức dậy là mỗi ngày rực rỡ. Mặt trời thức dậy sớm và tan ca trễ, cứ như mùa đông trắng lấp lánh chỉ là giấc mơ đã xa tít. Năm học trao đổi ở trường trung học của Lưu An sắp kết thúc. Hành lang là những câu chuyện lễ hội, "Hey, cậu mua váy cho prom chưa? Màu gì màu gì vậy?", "Nè, có đi làm tóc không, tự làm make up hả?", "Ai là date của cậu? Có định đi limo đến prom không?". Lưu An vẫn đều đặn phớt lờ cặp tình nhân buổi sáng đứng cạnh locker của mình, vẫn đều đặn ôm mấy cuốn sách nặng trịch qua lại các lớp học. Đều đặn đến, đều đặn đi, nhưng tuyệt đối ở ngoài lề tất cả váy áo, make up đủ màu và prom. Cô không hề biết rằng sự hững hờ của mình đang làm Kyle bối rối.
-Lưu An!
Kyle vừa chạy vừa gọi to trong khi Lưu An đang một mình tiến lại school bus giờ ra về. Giữa đám đông ồn ào, cô gái vẫn mải miết bước đi như là lơ đãng. Kyle đã ở ngay phía sau lưng cô, một tay chống lấy đầu gối, cúi nửa người thở dốc. Tay còn lại cậu giơ lên, chạm khẽ vào mái tóc đen mát lạnh.
-An này...
Lưu An giật mình quay lại. Đôi mắt cô mở to khi nhìn thấy bộ dạng của Kyle.
-Chuyện gì vậy, Kyle?
-Chị sẽ đi prom chứ?
-Tôi không nghĩ vậy.
-Tại sao?
-Tôi không quen biết nhiều người ở trường.
-Nhưng chị biết tôi cơ mà...
Kyle buông thõng câu nói, quay mặt sang một bên nửa ngại ngùng nửa lúng túng
-Chị có thể đi với tôi mà...
Lưu An khẽ nhíu mày ra chiều không biết phải trả lời ra sao với Kyle. Cô không thích tiệc tùng cũng như nơi đông người nhưng vì sao cô cảm thấy có lỗi nếu để Kyle thất vọng. Một nỗi thất vọng không cần thiết vì cậu ta đã khiến cho năm học trao đổi tưởng chừng như sẽ phẳng lặng như một đồ thị chạy dài của Lưu An trở nên có nhiều hơn chỉ một vài thứ đáng nhớ. Thẳm sâu bên trong, Lưu An hiểu nhiều những gì Kyle dành cho mình.
-Never mind. Dù sao đó là quyết định của riêng chị. Tôi đến chỗ làm thêm đây.
-Ok, bye Kyle. Gặp cậu sau!
Cùng một lúc, cả hai quay người sang hai hướng khác nhau. Lưu An ôm sách tiến về chiếc school bus của mình trong khi Kyle khoác balô lên vai rảo bước đến bãi giữ xe học sinh. Không ai dám ngoảnh mặt về phía sau. Họ sợ chạm phải ánh mắt của người còn lại. Khung cảnh tan trường vẫn ồn ào và đầy những tiếng xôn xao, chỉ riêng khoảng cách xa dần giữa hai con người họ, nắng mùa hè từ trên trời rơi xuống thinh lặng.
-Chào bố! Con về rồi!
-Hi Lưu An! Trường học hôm nay thế nào?
-Ổn ạ.
Bố John rời mắt khỏi trang báo và giang hai tay đón lấy Lưu An vào lòng, phớt một nụ hôn lên mái tóc cô. Mặc dù cô sẽ tốt nghiệp vào tháng 6 tới, nhưng dáng vẻ và khuôn mặt của cô vẫn khiến ông cảm thấy như cô là đứa con nhỏ của mình. Không có con, cuộc sống vợ chồng ông có thêm những trải nghiệm làm phụ huynh thú vị khi họ quyết định tham gia vào một chương trình trao đổi học sinh.
-Này, sắp đến prom rồi phải không? Con sẽ đi chứ?
-Oh oh, con chưa biết nữa.
-Tại sao không?
-Bố biết con mà. Con không thích những sự kiện như thế.
-Nhưng con là một cô gái trẻ, con cần đến những nơi như vậy, ăn mặc đẹp và những chàng trai sẽ phải há hốc mồm nhìn con.
-Ai bảo con cần tụi nó kinh ngạc vì con chứ? Nếu đã kinh ngạc vì con, tụi nó đã mời con đi cùng từ lâu rồi, chẳng cần đến lúc con phải mặc đẹp mới giật mình.
-Kyle thì sao? Cậu ấy không mời con à?
Lưu An nhìn bố John cười trừ. Ông dịu dàng nhìn vào mắt cô:
-Con đừng làm khó cậu ấy. Chẳng phải con chỉ chơi với mỗi cậu ta ở trường thôi sao? Bố biết con nghĩ gì, nhưng con sắp rời khỏi đây, cũng nên làm điều gì đó để những ngày tháng cuối này đáng để nhớ mãi. Con không nhất thiết phải từ chối tình cảm của cậu ta, cũng không cần phải thích cậu ta như cậu ta thích con, con có thể đón lấy và biến nó thành thứ cả hai có thể chấp nhận và trân trọng. Đó là tại sao tình cảm của tuổi trẻ lại tuyệt vời đến vậy.
-Vâng, con đoán thế...

The way you talk. The way you laugh.
-Nước của chị đây.
-Cám ơn cậu.
Cả hai đang ngồi trên chiếc ghế gỗ đặt dưới gốc cây nhìn ra mặt hồ mùa hè. Chiếc váy dài màu xanh bóng đêm cúp ngang ngực trên người Lưu An như toả ra lấp lánh dưới ánh trăng. Kyle vừa khui lon soda vừa chép miệng:
-Chị không cần phải diện xinh thế này đâu!
-Sao, có chuyện gì à?
-Đúng là tôi muốn nhìn thấy chị diện lên sẽ trông như thế nào, nhưng chị không nhất thiết phải làm cho tất cả bọn con trai nhìn về phía chị.
-Haha, cậu muốn chỉ mình cậu nhìn tôi thôi à?
Kyle giả vờ ngượng nghịu đưa lon nước lên miệng trong khi Lưu An cười tinh nghịch. Thốt nhiên, cô nhận ra rằng sẽ không còn bao nhiêu lần nữa cô được ngồi cạnh bên cậu bạn này và cười bằng tất cả niềm vui như bây giờ. Đêm hôm nay chắc là sau này cô sẽ nghĩ về nhiều, như lời bố John nói, cũng giống như những buổi tối cô cùng ông cùng nhau chuẩn bị bữa tới đợi mẹ Annie đi làm muộn về, giống như những buổi sáng cuối tuần cô thức dậy trong tiếng gọi của bà và mùi bacon thơm phức. Rời xa một nơi mà bản thân biết là mình sẽ không bao giờ muốn ở quá lâu cũng có cách riêng của nó làm người ta chùng lòng.
-Tôi thích nhìn chị nói về mọi thứ với vẻ thản nhiên như không hề quan tâm mà ít ai thấy được sự thành thật trong đó của chị. Tôi thích nhìn chị cười thật nhiều những tiếng cười mà tôi biết không phải ai ở ngôi trường này cũng được nghe thấy. Không cần tôi nói rằng tôi có cảm tình với chị thì chị vẫn biết đúng không?
-Uh.
-Waa, tốt quá. Thế là không phải hồi hộp đủ kiểu lựa từng lời để bày tỏ. Bởi vậy, đó là lí do tôi thích những người thông minh như chị.
Họ lại phì cười. Thật ra, những chân thành và quan tâm Kyle dành cho Lưu An đã nói lên nhiều hơn những gì một lời bày tỏ có thể làm được. Điều gì xuất phát từ trái tim sẽ đi đến trái tim, nhưng không phải tất cả đều là tình yêu. Không phải tất cả đều có thể làm hai người ở bên nhau mãi mãi.
-Tôi thích cậu và tôi không thích cậu.
-Huh? Chị làm ơn nói tiếng Anh đi!
-Giống như hai mảnh ghép nằm chồng bên nhau, chúng ta đã có một khoảng thời gian rất gần gũi và tôi, tôi thật sự rất yêu quý khoảng thời đó và cậu là người bạn duy nhất của tôi ở đây. Nhưng sẽ đến một lúc, hai mảnh ghép phải trở về đúng vị trí của chúng thì bức ghép hình mới trở nên hoàn tất, phải không?
-Tôi hôn chị được chứ?
Không chờ Lưu An trả lời, Kyle nắm lấy đôi vai kéo cô lại gần. Cậu đặt vào trán cô một nụ hôn dịu dàng và giản đơn như ánh trăng đang rải ánh bạc loang loáng trên mặt hồ và thì thầm vào tai:
-Tạm biệt mảnh ghép của tôi.
Một chàng trai khi hôn vào trán cô gái không mong muốn gì hơn là luôn được ở bên và bảo vệ cô ấy. Nhưng đôi khi, nụ hôn đó là bắt đầu của những ngày tháng họ chi có thể dõi theo nhau từ những nơi xa xôi.
May 19, 2011




No comments:

Post a Comment