Friday, March 12, 2010

chuyện không dính dáng tới nhau

1. Tôi chính thức không thích bà ta. Hay nói đúng hơn, trước giờ tôi vẫn luôn tự tìm cho mình những lí do để tôn trọng. Nhưng bây giờ không được nữa rồi. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình gặp phải người nhỏ nhặt và vụn vặt đến thế. Ngay cả khi tôi cố gắng hết sức để tỏ ra lịch sự bắt chuyện, bà ta cũng không muốn trả lời. Và sau đó, bà ta khó chịu ra mặt khi tôi bắt đầu lảng tránh vì không thể chịu nổi bầu không khí căng thẳng bao quanh lấy mình. Tôi không nghĩ mình đã làm gì sai. Ngược lại, tôi đã làm nhiều hơn những gì tôi nghĩ mình sẽ làm, cảm thông nhiều hơn những gì tôi nghĩ mình có thể. Con người đến một lúc nào đó, sẽ không còn quá nhiều lòng rộng lượng và cũng không còn nghĩ ra được lí do nào để ngụy biện thay cho chính bản thân người khác. Tôi nghĩ đó là lúc này.
2.
Ở đây không có mùa mưa. Nhưng có weather forecast rất chính xác. Muốn biết ngày mai như thế nào, cứ lên mạng mà click. Không còn những thứ gọi là "mưa đầu mùa" hay "bất chợt" hay "đường xa lộ hai nửa nắng mưa". Tôi như hành tinh nhỏ đơn độc xoay quanh một quỹ đạo định sẵn. Giống như cứ 6.44 school bus sẽ đến trạm. 7.23 chuông chính thức vô học. 1.59 ngày học kết thúc. Một sự chính xác về thời gian rất đáng ngưỡng mộ và trân trọng, nhưng đôi khi cuộc sống cứ âm thầm chuyển động một cách không có gì bất ngờ, người ta vẫn thức dậy và làm việc đều đặn và sợ rằng không còn cảm giác gì nữa. Giống như những va chạm trong vũ trụ mới có mặt sự sống, tôi nhớ ngây ngất những chuyện giận hờn rất trẻ con, vài chuyện buồn khi mới lớn, và tiếng nói cười rộn ràng. Tôi không còn thấy mình tuổi 15 như câu hát của Mỹ Linh "ríu rít trên đường, bầy chim non tới trường.
3.
Không biết có phải vì hiệu ứng của những ngày nắng mà tôi thấy mình say say. Kiểu như trong đám đông tôi sẽ đưa mắt tìm cậu ta. Khi bước lên cầu thang sau tiết 4, tôi sẽ giả vờ liếc mắt xuống xem cậu ta có ở phía sau một khoảng cách nhất định. Kiểu say nắng mà tôi thích sự có mặt của cậu ta ở trường, trong gym hay trên hallway. Kiểu như nếu cậu ta cười, tôi sẽ nhìn đôi mắt, nếu cậu ta đi từ xa, tôi sẽ nhận ra từ phía sau. Tháng năm sẽ trôi qua, tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy cậu ta nữa. Nhưng những cơn say nắng thường ở lại rất lâu. Giống như có những ngày bão giông, tôi là con mèo lười nằm mơ mộng, biết cậu ta không (hoặc chưa :P) phải người mình thương, vậy mà cũng nghe nắng ở trong lòng.

No comments:

Post a Comment