Thursday, September 13, 2012

không có tính blog đâu...

Biết giờ muốn làm gì nhất không?
Nằm nghe nhạc phim hàn quốc xong buồn ngủ quá sẽ ngủ và mơ về thái tử Shin.
Cứ phải trong lúc bận rộn bài vở là muốn buông xuôi hết, không thể nhớ nổi mình đã làm gì suốt một mùa hè nữa.
Ủa mình cũng đâu cần ai phải đẹp trai hay tài giỏi lắm lắm đâu, mà sao con gái lớn 20 tuổi tìm mỏi mắt không thấy ai làm mình rung động. Ý là chỉ đang hỏi người có thể khiến mình thinh thích đang ở đâu, chứ thậm chí không đòi hỏi có người thích mình nữa.
Và hôm giờ mình đã không hề stalk fb ông Ben. Má ơi mình đúng là một cô gái quân tử nói là làm. Kì lạ là sau bữa gặp mặt "định mệnh" hôm đó, mình thấy thoải mái hẳn, theo kiểu, ờ, mọi chuyện ít ra cũng được giải tỏa trong lòng rồi, ổng đã biết mình đã tức giận như thế nào và mình cũng nhận ra giữa 2 người không còn gì để nói ra sao nên không thấy vướng bận nữa. Mình vẫn không thể say hi ở trường, không hẳn là vì không muốn mà vì cả hai không ai tạo cơ hội cho nhau để cất lên một tiếng chào. Mình bây giờ, cần tập trung học và chạy ào về phía trước thôi. Mình không thể afford một "trái tim tan vỡ" hay bất kì hờn giận mà mình thậm chí không có đầy đủ cơ sở và tư cách để hờn giận một cách đúng nghĩ. Cứ giận, rồi lại tự nhủ "mình là gì mà có thể giận" mệt mỏi hơn nhiều so với việc tức tối một cách thẳng thắn và gào lên "tôi ghét anh".
Hôm nay buổi trưa đi bộ về nhà nhớ đến thầy Freifelder ngày xưa dạy calc ở Vernon. Ờ, hồi đó mình thích ổng mà, một ngày 8 tiết liên tục chỉ đợi đến tiết cuối cùng gặp ổng 45'. Bữa học cuối cùng, mấy đứa khác đều có hội nhóm đi hết, mình ngồi nói chuyện với ổng. Lúc đó đã nghĩ, trời ơi, mình sẽ trở thành một cô giáo và một chục năm sau gửi mail cho thầy nói rằng ngày xưa vì thầy mà bây giờ em cũng đi dạy. Sao con gái thích nằm mơ ghê!
Nói chứ đi đánh răng rồi ngủ đây. Một tuần gì lẹ quá trời mà project cái lớp kia vẫn chưa đụng tới. Rầu ghê.



Sunday, September 9, 2012

according to Dan...

Đi chơi với Sasa. Sau khi cô ấy chở về và phóng xe đi mất tiêu thì phát hiện ra không đem chìa khóa. Ông Trung đã đi chơi với bạn tới khuya. Thằng Tào đang ở Columbia tối mai mới về. Chị Thùy ở meadows bận gì đó không chứa mình được. Bất đắc dĩ, phải mò vào cái list recent recipients trong điện thoại, send một cái message đầy pathetic. He gọi lại, vì ko biết là ai (tất nhiên he đã del số mình từ lâu cũng giống như mình del số him từ kiếp nào). He said ok, mình đến đi, không sao. Cuộc đời mình, giống như là nó không thể random hơn vậy đó.
Thì ra, he has a roommate now, his buddy Allen (có điều tối nay buddy không có ở nhà, hú hồn).
Mình và he, ngồi 2 cái couch đối diện nhau. Nói mấy câu bâng quơ. Rồi mình nói hôm bữa mình mad lắm đó. Tới nỗi muốn phun trân châu vô mặt him, tát him mấy cái. He said sorry. He should have know better. Mình cười trừ, nói là mọi chuyện cũng xong rồi.
Và bạn gái him ko phải người Tào. He said he really liked her. Mình nói, ừa vậy thì tốt. He said she and I are like completely opposite. Mình nói, ừa vậy hả.
Có phải như thế này là mọi chuyện đã không còn là gì nữa không? Tức là bây giờ gặp trên trường thì đã có thể say hi rồi đúng không? Mình nói là ờ, không chắc nha, tùy à nha. He nói là at least it's not a no.
Mình ko biết nữa. Ko biết là có đang buồn hay là ko. Chỉ biết chắc là cuộc đời mình có nhiều chuyện xảy ra thật lạ lùng. Giống như là, cứ nghĩ những chuyện dở khóc dở cười đến nỗi như vậy chắc chắn sẽ không xảy ra đâu, vậy mà rồi đến khi nó xảy đến thì cũng không bất ngờ gì nhiều. Giống như là, quen rồi, story of my life.
Mình ko biết diễn tả như thế nào cái cảm giác bước vô một căn nhà quen thuộc mà hồi đó mình lui tới hoài. Biết mọi thứ trong nhà nằm ở đâu. Biết luôn chủ nhà :). Hôm nay vừa bước chân vào, tất cả vẫn như vậy. Chủ nhà ngồi ở cái sofa ngày trước hai đứa ngồi chung. Mình ngồi sofa đối diện. Mình hỏi, mình uống miếng nước được không. He hỏi mình biết chỗ để li ở đâu phải ko. Mình ờ rồi tự đứng dậy rót nước. Thì mọi thứ cũng nằm đó thôi, chỉ có điều mình và chủ nhà ko còn như xưa. Cả hai đã bắt đầu mặc những chiếc áo người kia chưa bao giờ nhìn thấy, không biết người kia hôm nay đã làm gì hay làm bài tập chưa nữa. Thì thôi. Qua hết rồi mà. Mặc dù thấy trong lòng có xáo động chút đỉnh nhưng nghĩ tới việc cuộc đời mình lâu lâu cứ xuất hiện mấy cảnh như film thì cũng tíu tíu ghê. Có cái câu trong film Dan in real life mình nhớ hoài nhớ hoài (film cũng ok mà con Yến mê lắm), đó là "plan to be surprised". Giờ nghĩ lại câu đó, thấy mắc cười tại thấy giống đời mình quá xá.
Thứ hai sẽ như thế nào? Mình và he có thể nhìn vào mắt nhau và say hi không? Well mình biết là mình đc cái random lắm bởi vậy cũng chưa biết sao nữa. Nhưng mà chú Dan đã nói gì nhỉ, "plan to be surprised". Và mình thì luôn thích những bất ngờ kiểu như những chuyện từ trên trời rơi xuống chỉ xảy ra với mình. Có vậy, cuộc đời mình mới không lẫn lộn với bất kì ai khác.
Xin chào.






Sunday, August 26, 2012

đồng 10 yên lăn trên phố

Nhớ hồi mới vô lớp 6, mỗi lần phải soạn bài môn Ngữ Văn, vì phải viết nhiều quá mà mình bị cái viết chậm và tay ra mồ hôi nên rất làm biếng viết và dĩ nhiên rất ghét phải soạn bài. Lúc đó mà thức khuya quá 10 giờ chỉ muốn khóc, vì sợ hôm sau ngủ dậy không nổi, đi học trễ bị sao đỏ ghi tên, lớp bị trừ điểm thi đua còn mình thì bị trừ điểm hạnh kiểm và trở thành tâm điểm chỉ trích cho những buổi sinh hoạt đầu tuần. Đó, có vậy thôi đó mà sao bây giờ nghĩ lại, vẫn nhớ y chang cái cảm giác căng thẳng tột độ.
Bây giờ hả, nghĩ đến mấy lúc thức tới sáng ôm máy tính viết code thấy vừa muốn bịnh vừa thấy nể mình. Bây giờ mỗi lần bài nhiều và khó thực sự, không khóc được nữa mà không ngủ được. Cứ nghĩ đến những gì chưa làm, những gì chưa nghĩ ra cách làm là thấy sợ hãi, ngày hôm sau thức dậy lủi ra khỏi giường như một con ma xơ xác và tới đêm đi ngủ thì sợ hãi lại chồng thêm căng thẳng. Khủng khiếp nhất có lẽ là lúc học Unix, hoàn toàn không biết phải làm gì. Và mỗi lần nhắc đến lớp này là phải nhắc đến Chris vì không có ổng, trăm phần trăm mình đã lủi vô bụi tre với lớp này. Nhân tiện, hôm nay đã hỏi tuổi ổng lúc chat vì quá tò mò. Thì ra ổng hơn mình đúng 10 tuổi. Má ơi, cả một thế hệ.
Nhiều khi thấy sợ lắm. Tại vì thấy hình như ai đi du học ở đây cũng muốn kiếm internship rồi việc làm sau khi ra trường. Còn mình thì trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ là học lẹ đi về. Không phải vì ham sống dưới một mái nhà với ba mẹ (không có nghĩa là không nhớ và thương ba mẹ), mà là tại thấy đó là nơi mình phải về, trước mắt phải về đi cái đã rồi sẽ tính tiếp. Cảm thấy như những con đường song song ở Phước Bình, rồi quán ốc lề đường ở Long Trường, rồi tiệm sinh tố nhìn như nhà quê, những cơn mưa to khủng khiếp đổ ập xuống mái tôn,...không thể sống thiếu được. Hôm nay trời mưa đã nhớ về một đêm mùa hè mưa tầm tã ở nhà, lúc đó đang ngồi chong ngóc như con chàng hiêu dưới nhà trọ, con mẹ Bom gọi điện xuống hỏi chuẩn bị chưa, đi ăn bún riêu vì hôm đó đã hẹn rồi. Mình trả lời "mưa quá trời cũng đi hả". Nó nói "đi chứ ba". Rồi mình nói "ok, mày dám chở thì t dám đi thôi". Rồi hai đứa trùm áo mưa phóng trên chiếc wave đỏ của nó đi đến cái hẻm hóc nào ở chợ Nhỏ đó ngồi hì hục húp bún riêu. Bây giờ nhớ đến chợt nghĩ, cuộc đời đúng là chỉ nên đơn giản vậy thôi. Đã nói là làm. Và nếu có người chịu đi đến cùng với mình thì chuyện gì mình cũng chịu làm. Vậy mà tự lúc nào không nhớ, bắt đầu biết sợ hãi. Những lúc nào không nghĩ tới thì thôi, mà mỗi lần nghĩ tới cảnh mình xin được intership hay job gì đó ở đây là lại tự hỏi "mình mà có thể làm được những chuyện đó sao?" Xong rồi giả sự đc , cái ở lại đây thêm 800 năm nữa, rồi tưởng tượng cảnh tự nấu ăn rồi ăn cơm một mình, rồi mấy bữa mùa đông trời đen thui vắng vẻ, má ơi nó thảmmmm tới độ chỉ muốn rùng mình.
Muốn về nhà, cảm giác có bạn bè bên cạnh, đi ăn uống những chỗ kì lạ mà vẫn cảm thấy mình là người vui nhất thế gian. Muốn về nhà, vì sợ lâu quá không về, thấy ba mẹ già đi nhiều hơn cái sẽ mủi lòng và xót xa. Muốn về nhà, vì sợ cứ ở lại, lâu lâu ba mẹ sẽ gọi qua và nói rằng ai đó đã mất. Biết là có những người không ảnh hưởng gì đến mình quá nhiều, nhưng trong tâm tưởng đột nhiên phải tự nhủ rằng "à, người đó không còn nữa", điều đó khiến mình nhận ra rõ ràng hơn tất cả, khi trở về, tất cả đã khác. Và mình là người khác nhất, ngẩn ngơ như vừa rớt xuống từ mặt trăng, phải học dần những điều đã xảy ra khi mình không ở đó, phải thích nghi dần với cuộc sống lúc rất đỗi quen thuộc lúc như hoàn toàn lạ lẫm.
Vậy đó, người ta sao mà khí thế ngùn ngụt và dám đương đầu với tất cả, còn mình chỉ biết sợ hãi, mà sợ nhất là bị người khác judge rồi nao núng trong lòng với câu hỏi không biết mình có phải là đứa kém cỏi hay không. Phải làm gì để người khác không nghĩ mình là một người hèn nhát, bởi vì đa số lí do cho những quyết định của mình đều không giống như người ta?
Bom còn nhớ điều mà 3 đứa trong film Nobuta Wa Produce ghi vào tờ giấy nguyện vọng không mày?
Trở thành một người tốt. Luôn mỉm cười. Làm một đồng 10 yên lăn trên phố.
Tao vẫn còn sợ hãi, vẫn còn nao nung đó. Những đam mê ngoài kia to lớn quá, tao không tự tin để gọi mong muốn của mình là một điều đáng để người khác ồ lên ngưỡng mộ cũng như không đủ tự tin để không cảm thấy khó chịu nếu người khác nghĩ mình là hèn nhát. Nhưng chiều nay trời mưa, tao nhớ cảm giác được thấy mọi điều thân thuộc một cách tha thiết, rồi nghĩ đến buổi tối hôm đó, tao biết là mình không thể mong muốn khác đi. Thật kì lạ khi những điều nhỏ bé tất cả chúng ta cùng nhau tạo nên là những con đom đóm vừa đem lại bình yên êm đẹp của nhiều ngày hôm qua rất xa, vừa soi lối bước tiếp vào ngày hôm sau.
Thôi đi xếp đồ đây, giờ không xếp là chút nữa đi ngủ sợ dậy không nổi thiệt đó.
Ngày mơi thức dậy là tuần thứ 2 của học kì mùa thu rồi.



Sunday, August 19, 2012

vì tình đầu đẹp nên người ta mới gọi là hoa

4.22 chiều Chủ Nhật cuối cùng của mùa hè.
Mới tắm xong, người sạch sẽ nhưng vẫn rã rời vì 3 ngày liên tục dọn dẹp nhà bếp để có thể đứng ở trỏng hít thở không khí trong lành và nấu ăn trong không gian tinh tươm. Vì sao có thể sống xa nhà mà vẫn không thể giữ gìn mọi thứ ngăn nắp và trật tự? Đàn ông con trai 23 24 tuổi, khi nào mới lớn?
Đang mặc pyjamas và uống café sữa tươi, biết là tối nay chắc sẽ lại không ngủ được nhưng mà buổi xế chiều im im, tắm xong ra chỉ thèm có nhiêu đó, biết sao giờ.
Mai đi học rồi. Hiện giờ khí thế và quyết tâm đang ngùn ngụt nhưng thế nào khi đánh nhau với bài vở thì đầu chỉ nghĩ "mệt quá, tới đâu thì tới". Sinh viên năm 3 rồi hả? Cái chữ "junior" nghe thật cao cấp, cảm giác như "ồ mình đã là đàn anh đàn chị thiệt rồi" hahhaha. Học kì mùa thu này học 5 lớp, mặt sẽ bắn pháo hoa, tóc sẽ mọc đầy đầu như một đám cỏ, và khi đáp máy bay xuống Tân Sơn Nhất, tui sẽ lảo đảo bước đi như một em bé tị nạn. Hãy chúc tui nhiều may mắn.
Mùa hè này học xong 2 lớp Philo. Dọn nhà 2 lần. Đã qua Cali gặp con Mèo Mướp quạo quọ. Trước khi học hè thì bị đá một cách pathetic, buồn nhưng tức quá không khóc được hôm sau phải coi mấy cái phim sến sến rồi canh mấy khúc cảm động, ứa nước mắt ra cho đã rồi tém nước mắt vô. Không hiểu sao viết đến đây bỗng tưởng tượng ra cảnh Mèo Mướp nói trong ngậm ngùi "Bom ơi, đừng yêu nha, khổ lắm" còn con Bom thì ngồi đớ ra không kịp hiểu nó vừa nói gì. Sau này, cảnh đó, ông Ben hay vô số những câu chuyện không đầu không đuôi nhưng cười ra nước mũi sẽ đánh dấu thời sinh viên tươi đẹp của chúng ta. Cái thời mà ào một cái, đứa nào cũng 20 tuổi, giống như từ lúc bắt đầu đã là 20, và tiếp tục sống như không bao giờ già đi, như một trăm năm nữa cũng y chang như bây giờ.
10.17 tối.
Mới đi qua nhà cô Hằng ăn sinh nhật ông Khoa. Cũng vui, cô Hằng có vẻ khoái mình lúc về cứ kiu mấy người kia lâu lâu chở Thảo qua chơi, rồi còn kiu hay bữa nào cô qua rước chỉ sợ mình không rảnh. Được cái lâu lâu không emo, cái mình nói chuyện cũng dễ thương và thu hút lắm híhí.
Lúc ông Nguyên qua rước, cái đi về hướng nhà thằng cha tên Ben. Có một chiếc xe nữa ngoài xe của ổng ở đó. Tim đập một cái (thì tất nhiên, không đập chết sao), bụng hơi thót lại, hết hồn vài giây. Những thứ đã qua trong cùng một lúc vừa tồn tại rất rõ ràng vừa khẳng định tất cả không còn ở đó nữa, mình lắc đầu với chính mình, rồi thôi. Mọi chuyện đã có thể kết thúc tốt đẹp, nhưng chả đã làm mình cảm thấy ngu ngốc ngớ ngẩn hơn bao giờ hết. Phải cùng một lúc làm mình buồn và tức và ấm ức đến nỗi mình không biết mình có buồn, có tức, có ấm ức hay không mới được. Đàn ông con trai 27 tuổi, khi nào mới trưởng thành?
Ngày mai gặp ổng trong lớp sẽ như thế nào nhỉ? Cô gái tên Thu Hà nói là mình đừng nôn nóng gặp ổng như vậy vì mình sẽ buồn và rất awkward đó. Tui có còn đủ can đảm để mỉm cười không, hay bụng tui sẽ như có một khoảng không xâm chiếm (đó là triệu chứng khi sợ hãi và hồi hộp)? Nói về những gì đã qua, tui không có hối hận, bởi vì đó là một khoảng thời gian vui vẻ và dễ thương. Cái kết không thỏa đáng chỉ làm tui tự hỏi những lúc quan tâm đó là như thế nào, he đang nghĩ gì, sau này có bao giờ he sẽ nhớ lại về tui không. Tui thì tui nhớ đó, lúc này một chút lúc kia một chút. Tui cứ nhớ hoài nhớ hoài cho tới khi tui đủ lớn để thấy những chuyện đó hết zui và teo lại thành những cái chấm nhỏ xíu mà phải căng mắt dữ lắm mới nhìn thì rõ được thì tự động tui sẽ ngừng. Được cái tui nhớ là tại những chuyện lặt vặt không tên xảy ra hằng ngày nhắc tui nhớ chứ tui không có bị emo, tui không bám vào nỗi nhớ, tui không nuôi hi vọng và mong chờ một điều gì đó xảy ra. Câu chuyện kết thúc rồi thôi, it was supposed to be over, bây giờ tui khỏi mắc công confused và thắc mắt đủ thứ trong lòng như hồi trước nữa. Bụng tui ăn no không đủ bự rồi, đừng bắt tui phải lo lắng về những điều không rõ ràng và không có kết cục (hoặc có mà vô duyên lãng xẹt) nữa.
Ngày mai thức dậy, năm học mới bắt đầu. Tui biết là tui sẽ excited bước ra khỏi nhà đi tới trường đó, ngày đầu tiên sân trường đông vui lắm. Nhìn tụi Tào mới qua xí xô xí xào, tui biết là tui sẽ chửi thầm trong lòng rồi đó, tíu ghê. Không biết bữa cuối cùng đi học sẽ như thế nào, lúc đó mua vé về nhà là mua vé một chiều hahha vì không có quay lại nữa, chắc ngộ lắm ha. Không biết lúc lên máy bay mình có tém nước mắt bồi hồi xúc động trước kết thúc của 4 năm lay lất ở đất này. Giờ sao, muốn biết thì chỉ có nước đâm đầu về phía trước và dốc hết sức ra làm mọi thứ phải làm thôi. Rồi cái ngày đó cũng tới, nhắm mắt lại và mở mắt ra, nước Mĩ trở thành một đốm sáng trong miền vũ trụ kí ức, không phải của riêng tui, mà tất cả tụi tui. Vì nếu chỉ có một mình, tui không biết phải làm gì trong quá nhiều nỗi cô độc chực chờ ngoài kia.
11.02 rồi, tui có nên mở máy tính ra và thay cái quạt trong máy tính không? Tui không biết nữa, tui random lắm, nhưng mà giờ tui phải đi tè cái đã.
Tạm biệt và hẹn gặp lại. Hãy đón chờ tập đầu tiên của câu chuyện mang tên "Gặp lại" bắt đầu từ ngày thứ Hai.





Saturday, July 28, 2012

hôm nay tôi làm 4 trái cà chua nhồi thịt

Tối thứ 7.
Bọn sinh viên khác ngồi ở cái chòi kế bên hồ bơi đang nhậu nhẹt nói chuyện om sòm. Mùa hè, người ta thích ăn uống bên ngoài và nói cười ồn ào. Bởi vì có khi nào nữa mà mặt trời bắt đầu lặn vào lúc 8 giờ?
Mới đi ăn đồ Thái với Cường và Sasa. Mình chơi với hai người này bền bỉ ghê. Từ những ngày đầu đến Saint Louis. Ở một nghĩa nào đó, đây là 2 người bạn của mình ở đây nếu không tính đôi khi có những khoảng im lặng vì hết chuyện để nói. Và một lúc nào đó khi Saint Louis chỉ còn là một kí ức xa xôi, mình sẽ nhớ đến 2 người bạn này cùng những câu chuyện bên bàn ăn. Những lần gossip oanh liệt về những nhân vật nhiều khi mình không biết là ai ở đây. Mình cũng hiểu rằng, vì có những người bạn như thế này như thế kia, những người bạn ở trong lòng mình mới quý giá, đáng để hạnh phúc và tự hào biết bao nhiêu.
Mới phát hiện ra thêm một nhỏ bạn học chung lhp ngày xưa bây giờ đã có bạn trai. Điều đầu tiên đã nghĩ là "ủa gì kì vậy" hhahhaha. Bạn bè cấp 2, cấp 3, từng đứa từng đứa lần lượt hẹn hò. 20 tuổi, ra đường người ta bắt đầu hỏi có quen ai chưa. Mà cũng khỏi cần nữa, vì mẹ đã hỏi câu hỏi đó, giọng pha lẫn lo lắng và cười đùa. Mẹ ơi, con gái của mẹ chưa có người yêu nhưng bị đá thì khoảng 2 tháng trước bị rồi :).
Bây giờ nghĩ đến việc quen một ai đó rồi hẹn hò, cảm giác như một điều xa xỉ và unreal. Cảm giác là tò mò muốn biết những việc đó như thế nào, hơn là "ôi tôi cô đơn quá tôi cần ai đó trong cuộc đời mình". Nhớ một người rồi tự mỉm cười một mình, mơ mộng và nghĩ những điều vu vơ cũng tốn nhiều năng lượng và thời gian như ăn ngủ học hành. Anh à, nếu anh đến, anh có vì năng lượng và thời gian của em để bỏ ra năng lượng và thời gian của anh mà trân trọng em thật nhiều không? Vì anh biết đó, những niềm vui tự tưởng tượng ra là những điều sẽ quay lại khiến em đau nhất nếu một ngày anh và em cũng chỉ là anh và em, không bao giờ là chúng ta.
20 tuổi. Tuổi này stalk fb bạn bè rất vui. Đầu tiên là coi bạn bè học chung học trường gì, đứa nào có bồ đứa nào còn ế như mình. Tíu nhất là mò được fb mấy đứa học chung cấp 1 hay biết nhau sơ sơ, 8 kiếp rồi không gặp, vào coi profile pic rồi à ồ lên secret group la làng lên cho nguyên đám biết để vô coi chung :)). Một ngày nào đó fb bị đánh sập, group không còn secret nữa, chúng ta chỉ có nước trùm mền ra đường để không bị chúng quýnh.
Lớp mùa hè kết thúc vào tuần sau. Trời ngày nào cũng cỡ 100 độ. Mới ngày nào còn nghĩ mình đang đen đi một cách hồng hào, thì bây giờ mình đã đen đi một cách thùi lùi. Còn một paper và một final essay nữa là bye bye Asian Phil và thầy tóc bạc. Bye bye luôn bạn gái dễ thương tóc xoăn chân dài cao gầy mắt xanh mình hay liếc nhìn. Mùa hè sắp hết rồi, tin được không?
Cà chua nhồi thịt là món đầu tiên và duy nhất và cuối cùng thằng cha mắt xanh tóc vàng được ăn của mình. Ráng chịu đi nha, chừng nào dọn nhà ổn định rồi tui sẽ làm chả giò thơm ngon giòn rụm nữa. Too bad chúng ta đã hết chơi với nhao hahah.
Ủa mà chừng nào người không đi Nha Trang mới được thấy hình Nha Trang đây?

Saturday, July 21, 2012

'cuz the best part was falling'

Oh gosh, something went wrong with my laptop and I have to reinstall windows, which means now I don't have any music, k-dramas or photos on this computer. Took the whole day to update windows too. This sucks big time.
Next Sunday is my move out day. Don't know how it's gonna go to live with a whole bunch of guys under a same roof. We went out for ice cream last weekend and it was fun so I guess it won't be too bad. I'm actually looking forward to it though the whole thing about having to wear bras even at home sounds really unappealing to me but whatever, I think it's going to be a nice experience. Say 5 or 10 years later when I look back, I'll probably say "Oh wow, I spent my junior year in college living in a house with just guys". You know, that kind of experience, it would be a story to tell.
And I love Pillsburry dough hahha. Bought the kind for french bread and put it in the oven half an hour ago and now it smells so damn good. The smell of freshly baked bread is irresistible in a hot summer night. It brings you that comforting feeling, making you believe in good things in life.
Yesterday at work, I was waiting for the elevator when it opened to that handsome guy I occasionally see downstairs. Oh gosh he's attractive. And old too. Must be in his thirties. At that moment, how I wished a wholesome guy would come and sweep me off my feet hahhaha.
Summer heat is still burning and I've got noticeably darker. Yeah that's what you get from walking back and forth from school every day in this smoking hot weather. My hair even got a hint of brown now. I kinda like it though. Feel like I've grown stronger and sturdier and this is exactly the way I should live. Being good on my own. I am proud for the fact that, compared to the person I was a month ago, I am now feeling much more energetic. It wasn't a love story so it didn't hurt badly, just tingled for a little bit and now it's all gone. I don't even practice the hateful conversation I thought I would have with him when we meet again anymore. What's for after all? And if I can keep myself this balanced until we see each other, I think I may even say hi and smile at him. That's how good I'm feeling about myself now.
I'm seeing Yen about 3 more weeks later. Gosh it's been 2 freakin years. Tell me Yen, are we gonna hug when you see me at the airport? Or is it gonna get awkward ahhaha? 2 years, people would say it's not a super long time but boy, but I'm glad we have got closer through these 2 years. Trust me, I talk to you a lot more than I talk to anyone here.
And yes, it's past midnight. Woohoo to an unproductive Saturday doing nothing but getting laptop to work again.
Say hi to Nha Trang and all the fresh sea food for me!

Thursday, July 5, 2012

đường đi ngang qua mùa hè

Một người nói với tôi rằng, "bộ em tưởng em chán nên mới nói chuyện với anh thì anh vui lắm hả". Câu nói làm tôi giật mình. Một chút. "Wow, thì ra mình chỉ muốn nói chuyện nhưng người khác thì không nghĩ đó là một chuyện bình thường". Tôi thì khác, thà rằng một người đột ngột nói chuyện với tôi vì không có gì khác để làm vẫn còn hơn hẳn những người thi thoảng nhảy vào, chào hỏi đến câu thứ 3 thì bắt đầu nhờ vả tôi làm một việc gì đó. Chỉ một cuộc nói chuyện, có thể đôi khi chẳng đi đến đâu, thì có mất gì. Nếu bận, tôi vẫn có thể từ chối một cách dễ chịu nhất và không làm mất lòng người đó. Còn đối với người muốn một điều gì đó ở tôi, khi tôi nói không, có phải họ sẽ nghĩ "nhờ một chút cũng không được"?
Tôi vẫn thường làm thế. Bất chợt nói chuyện với bất kì ai đó trên yahoo mà 8 kiếp rồi không còn biết gì về nhau. Có người làm tôi bất ngờ với nhữn câu chuyện mới xảy ra trong cuộc sống của họ. Đôi khi một cách không ngờ nhất, tôi nhận ra được những thứ mình đang mập mờ chính từ cuộc trò chuyện tưởng là chỉ có vậy thôi. Và cũng có người đôi khi khiến tôi cảm thấy mình quá nhiệt tình. Kiểu như mình hỏi nhiều thứ, nói chuyện quan tâm và vui vẻ, người ta trả lời vừa chậm vừa thiếu sức sống. Đó là khi tôi nhận ra, có lẽ mình đã trân trọng một số thứ hơn cần thiết: những mối quan hệ dù không quá sâu sắc nhưng tôi nghĩ cũng đủ cho một vài lần hỏi thăm để bắt kịp cuộc sống của nhau. Những lần như thế, tôi gần như gạt bỏ chúng ra khỏi sự bận tâm của mình. Để giữ một mối quan hệ, cỡ nào cũng phải xuất phát từ nỗ lực của hai phía. Tôi không thể là người duy nhất chủ động. Và tôi không thích giữ điều gì đã không còn ở đó nữa.
Những ngày hè nhiệt độ hơn 100F, tôi vẫn đang chờ đợi một cơn mưa. Dù rằng không khí nóng khô thì đỡ hơn nóng ẩm rất nhiều. Ánh sáng không biến mất cho đến khi gần 9h làm tôi thèm thuồng một buổi chiều trở về nhà thấy ấm áp vì ngoài kia trời đang âm u. Và mùi thơm tho của buổi sáng sau một cơn mưa đêm, cảm giác mọi thứ trên đời này đều mới mẻ đến tinh tươm như chẳng có gì gọi là xấu xa. Còn bản thân mình thì như chưa bao giờ sứt mẻ vì điều gì.
Tôi nghĩ mình đã trở lại bình thường. Câu chuyện 3 tuần trước đã bình thản nằm lại trong lòng. Con đường mỗi chúng ta đi, có phải sẽ vô tình gặp rất nhiều người? Đoạn đường này, mình sẽ đi chung, nhưng ngã tư tiếp theo sẽ có người rẽ lối khác. Mà trái đất thì có biết bao nhiêu con đường có ngã tư, và chuyện không đi chung nữa vẫn xảy ra như câu chuyện bình thường mỗi ngày. Tôi, có lẽ may mắn hơn cả tỉ người, biết đâu đó trong hằng hà sa số những con đường cắt xẻ nhau, có những người, mà hơn rất nhiều lần một mối quan hệ đơn thuần, cũng muốn gặp lại tôi. Chân phải bước đi mới hiểu điều đó dịu dàng và mang nhiều ý nghĩa như thế nào. Cái comfort zone tôi không bao giờ muốn bước ra.
Thôi bái bai thế giới, tôi đi ngủ và mơ về một cơn mưa đây.
Các bạn độc giả thân mến, hôm nay các bạn ăn sáng bằng món gì?