Sunday, August 26, 2012

đồng 10 yên lăn trên phố

Nhớ hồi mới vô lớp 6, mỗi lần phải soạn bài môn Ngữ Văn, vì phải viết nhiều quá mà mình bị cái viết chậm và tay ra mồ hôi nên rất làm biếng viết và dĩ nhiên rất ghét phải soạn bài. Lúc đó mà thức khuya quá 10 giờ chỉ muốn khóc, vì sợ hôm sau ngủ dậy không nổi, đi học trễ bị sao đỏ ghi tên, lớp bị trừ điểm thi đua còn mình thì bị trừ điểm hạnh kiểm và trở thành tâm điểm chỉ trích cho những buổi sinh hoạt đầu tuần. Đó, có vậy thôi đó mà sao bây giờ nghĩ lại, vẫn nhớ y chang cái cảm giác căng thẳng tột độ.
Bây giờ hả, nghĩ đến mấy lúc thức tới sáng ôm máy tính viết code thấy vừa muốn bịnh vừa thấy nể mình. Bây giờ mỗi lần bài nhiều và khó thực sự, không khóc được nữa mà không ngủ được. Cứ nghĩ đến những gì chưa làm, những gì chưa nghĩ ra cách làm là thấy sợ hãi, ngày hôm sau thức dậy lủi ra khỏi giường như một con ma xơ xác và tới đêm đi ngủ thì sợ hãi lại chồng thêm căng thẳng. Khủng khiếp nhất có lẽ là lúc học Unix, hoàn toàn không biết phải làm gì. Và mỗi lần nhắc đến lớp này là phải nhắc đến Chris vì không có ổng, trăm phần trăm mình đã lủi vô bụi tre với lớp này. Nhân tiện, hôm nay đã hỏi tuổi ổng lúc chat vì quá tò mò. Thì ra ổng hơn mình đúng 10 tuổi. Má ơi, cả một thế hệ.
Nhiều khi thấy sợ lắm. Tại vì thấy hình như ai đi du học ở đây cũng muốn kiếm internship rồi việc làm sau khi ra trường. Còn mình thì trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ là học lẹ đi về. Không phải vì ham sống dưới một mái nhà với ba mẹ (không có nghĩa là không nhớ và thương ba mẹ), mà là tại thấy đó là nơi mình phải về, trước mắt phải về đi cái đã rồi sẽ tính tiếp. Cảm thấy như những con đường song song ở Phước Bình, rồi quán ốc lề đường ở Long Trường, rồi tiệm sinh tố nhìn như nhà quê, những cơn mưa to khủng khiếp đổ ập xuống mái tôn,...không thể sống thiếu được. Hôm nay trời mưa đã nhớ về một đêm mùa hè mưa tầm tã ở nhà, lúc đó đang ngồi chong ngóc như con chàng hiêu dưới nhà trọ, con mẹ Bom gọi điện xuống hỏi chuẩn bị chưa, đi ăn bún riêu vì hôm đó đã hẹn rồi. Mình trả lời "mưa quá trời cũng đi hả". Nó nói "đi chứ ba". Rồi mình nói "ok, mày dám chở thì t dám đi thôi". Rồi hai đứa trùm áo mưa phóng trên chiếc wave đỏ của nó đi đến cái hẻm hóc nào ở chợ Nhỏ đó ngồi hì hục húp bún riêu. Bây giờ nhớ đến chợt nghĩ, cuộc đời đúng là chỉ nên đơn giản vậy thôi. Đã nói là làm. Và nếu có người chịu đi đến cùng với mình thì chuyện gì mình cũng chịu làm. Vậy mà tự lúc nào không nhớ, bắt đầu biết sợ hãi. Những lúc nào không nghĩ tới thì thôi, mà mỗi lần nghĩ tới cảnh mình xin được intership hay job gì đó ở đây là lại tự hỏi "mình mà có thể làm được những chuyện đó sao?" Xong rồi giả sự đc , cái ở lại đây thêm 800 năm nữa, rồi tưởng tượng cảnh tự nấu ăn rồi ăn cơm một mình, rồi mấy bữa mùa đông trời đen thui vắng vẻ, má ơi nó thảmmmm tới độ chỉ muốn rùng mình.
Muốn về nhà, cảm giác có bạn bè bên cạnh, đi ăn uống những chỗ kì lạ mà vẫn cảm thấy mình là người vui nhất thế gian. Muốn về nhà, vì sợ lâu quá không về, thấy ba mẹ già đi nhiều hơn cái sẽ mủi lòng và xót xa. Muốn về nhà, vì sợ cứ ở lại, lâu lâu ba mẹ sẽ gọi qua và nói rằng ai đó đã mất. Biết là có những người không ảnh hưởng gì đến mình quá nhiều, nhưng trong tâm tưởng đột nhiên phải tự nhủ rằng "à, người đó không còn nữa", điều đó khiến mình nhận ra rõ ràng hơn tất cả, khi trở về, tất cả đã khác. Và mình là người khác nhất, ngẩn ngơ như vừa rớt xuống từ mặt trăng, phải học dần những điều đã xảy ra khi mình không ở đó, phải thích nghi dần với cuộc sống lúc rất đỗi quen thuộc lúc như hoàn toàn lạ lẫm.
Vậy đó, người ta sao mà khí thế ngùn ngụt và dám đương đầu với tất cả, còn mình chỉ biết sợ hãi, mà sợ nhất là bị người khác judge rồi nao núng trong lòng với câu hỏi không biết mình có phải là đứa kém cỏi hay không. Phải làm gì để người khác không nghĩ mình là một người hèn nhát, bởi vì đa số lí do cho những quyết định của mình đều không giống như người ta?
Bom còn nhớ điều mà 3 đứa trong film Nobuta Wa Produce ghi vào tờ giấy nguyện vọng không mày?
Trở thành một người tốt. Luôn mỉm cười. Làm một đồng 10 yên lăn trên phố.
Tao vẫn còn sợ hãi, vẫn còn nao nung đó. Những đam mê ngoài kia to lớn quá, tao không tự tin để gọi mong muốn của mình là một điều đáng để người khác ồ lên ngưỡng mộ cũng như không đủ tự tin để không cảm thấy khó chịu nếu người khác nghĩ mình là hèn nhát. Nhưng chiều nay trời mưa, tao nhớ cảm giác được thấy mọi điều thân thuộc một cách tha thiết, rồi nghĩ đến buổi tối hôm đó, tao biết là mình không thể mong muốn khác đi. Thật kì lạ khi những điều nhỏ bé tất cả chúng ta cùng nhau tạo nên là những con đom đóm vừa đem lại bình yên êm đẹp của nhiều ngày hôm qua rất xa, vừa soi lối bước tiếp vào ngày hôm sau.
Thôi đi xếp đồ đây, giờ không xếp là chút nữa đi ngủ sợ dậy không nổi thiệt đó.
Ngày mơi thức dậy là tuần thứ 2 của học kì mùa thu rồi.



No comments:

Post a Comment