Sunday, August 19, 2012

vì tình đầu đẹp nên người ta mới gọi là hoa

4.22 chiều Chủ Nhật cuối cùng của mùa hè.
Mới tắm xong, người sạch sẽ nhưng vẫn rã rời vì 3 ngày liên tục dọn dẹp nhà bếp để có thể đứng ở trỏng hít thở không khí trong lành và nấu ăn trong không gian tinh tươm. Vì sao có thể sống xa nhà mà vẫn không thể giữ gìn mọi thứ ngăn nắp và trật tự? Đàn ông con trai 23 24 tuổi, khi nào mới lớn?
Đang mặc pyjamas và uống café sữa tươi, biết là tối nay chắc sẽ lại không ngủ được nhưng mà buổi xế chiều im im, tắm xong ra chỉ thèm có nhiêu đó, biết sao giờ.
Mai đi học rồi. Hiện giờ khí thế và quyết tâm đang ngùn ngụt nhưng thế nào khi đánh nhau với bài vở thì đầu chỉ nghĩ "mệt quá, tới đâu thì tới". Sinh viên năm 3 rồi hả? Cái chữ "junior" nghe thật cao cấp, cảm giác như "ồ mình đã là đàn anh đàn chị thiệt rồi" hahhaha. Học kì mùa thu này học 5 lớp, mặt sẽ bắn pháo hoa, tóc sẽ mọc đầy đầu như một đám cỏ, và khi đáp máy bay xuống Tân Sơn Nhất, tui sẽ lảo đảo bước đi như một em bé tị nạn. Hãy chúc tui nhiều may mắn.
Mùa hè này học xong 2 lớp Philo. Dọn nhà 2 lần. Đã qua Cali gặp con Mèo Mướp quạo quọ. Trước khi học hè thì bị đá một cách pathetic, buồn nhưng tức quá không khóc được hôm sau phải coi mấy cái phim sến sến rồi canh mấy khúc cảm động, ứa nước mắt ra cho đã rồi tém nước mắt vô. Không hiểu sao viết đến đây bỗng tưởng tượng ra cảnh Mèo Mướp nói trong ngậm ngùi "Bom ơi, đừng yêu nha, khổ lắm" còn con Bom thì ngồi đớ ra không kịp hiểu nó vừa nói gì. Sau này, cảnh đó, ông Ben hay vô số những câu chuyện không đầu không đuôi nhưng cười ra nước mũi sẽ đánh dấu thời sinh viên tươi đẹp của chúng ta. Cái thời mà ào một cái, đứa nào cũng 20 tuổi, giống như từ lúc bắt đầu đã là 20, và tiếp tục sống như không bao giờ già đi, như một trăm năm nữa cũng y chang như bây giờ.
10.17 tối.
Mới đi qua nhà cô Hằng ăn sinh nhật ông Khoa. Cũng vui, cô Hằng có vẻ khoái mình lúc về cứ kiu mấy người kia lâu lâu chở Thảo qua chơi, rồi còn kiu hay bữa nào cô qua rước chỉ sợ mình không rảnh. Được cái lâu lâu không emo, cái mình nói chuyện cũng dễ thương và thu hút lắm híhí.
Lúc ông Nguyên qua rước, cái đi về hướng nhà thằng cha tên Ben. Có một chiếc xe nữa ngoài xe của ổng ở đó. Tim đập một cái (thì tất nhiên, không đập chết sao), bụng hơi thót lại, hết hồn vài giây. Những thứ đã qua trong cùng một lúc vừa tồn tại rất rõ ràng vừa khẳng định tất cả không còn ở đó nữa, mình lắc đầu với chính mình, rồi thôi. Mọi chuyện đã có thể kết thúc tốt đẹp, nhưng chả đã làm mình cảm thấy ngu ngốc ngớ ngẩn hơn bao giờ hết. Phải cùng một lúc làm mình buồn và tức và ấm ức đến nỗi mình không biết mình có buồn, có tức, có ấm ức hay không mới được. Đàn ông con trai 27 tuổi, khi nào mới trưởng thành?
Ngày mai gặp ổng trong lớp sẽ như thế nào nhỉ? Cô gái tên Thu Hà nói là mình đừng nôn nóng gặp ổng như vậy vì mình sẽ buồn và rất awkward đó. Tui có còn đủ can đảm để mỉm cười không, hay bụng tui sẽ như có một khoảng không xâm chiếm (đó là triệu chứng khi sợ hãi và hồi hộp)? Nói về những gì đã qua, tui không có hối hận, bởi vì đó là một khoảng thời gian vui vẻ và dễ thương. Cái kết không thỏa đáng chỉ làm tui tự hỏi những lúc quan tâm đó là như thế nào, he đang nghĩ gì, sau này có bao giờ he sẽ nhớ lại về tui không. Tui thì tui nhớ đó, lúc này một chút lúc kia một chút. Tui cứ nhớ hoài nhớ hoài cho tới khi tui đủ lớn để thấy những chuyện đó hết zui và teo lại thành những cái chấm nhỏ xíu mà phải căng mắt dữ lắm mới nhìn thì rõ được thì tự động tui sẽ ngừng. Được cái tui nhớ là tại những chuyện lặt vặt không tên xảy ra hằng ngày nhắc tui nhớ chứ tui không có bị emo, tui không bám vào nỗi nhớ, tui không nuôi hi vọng và mong chờ một điều gì đó xảy ra. Câu chuyện kết thúc rồi thôi, it was supposed to be over, bây giờ tui khỏi mắc công confused và thắc mắt đủ thứ trong lòng như hồi trước nữa. Bụng tui ăn no không đủ bự rồi, đừng bắt tui phải lo lắng về những điều không rõ ràng và không có kết cục (hoặc có mà vô duyên lãng xẹt) nữa.
Ngày mai thức dậy, năm học mới bắt đầu. Tui biết là tui sẽ excited bước ra khỏi nhà đi tới trường đó, ngày đầu tiên sân trường đông vui lắm. Nhìn tụi Tào mới qua xí xô xí xào, tui biết là tui sẽ chửi thầm trong lòng rồi đó, tíu ghê. Không biết bữa cuối cùng đi học sẽ như thế nào, lúc đó mua vé về nhà là mua vé một chiều hahha vì không có quay lại nữa, chắc ngộ lắm ha. Không biết lúc lên máy bay mình có tém nước mắt bồi hồi xúc động trước kết thúc của 4 năm lay lất ở đất này. Giờ sao, muốn biết thì chỉ có nước đâm đầu về phía trước và dốc hết sức ra làm mọi thứ phải làm thôi. Rồi cái ngày đó cũng tới, nhắm mắt lại và mở mắt ra, nước Mĩ trở thành một đốm sáng trong miền vũ trụ kí ức, không phải của riêng tui, mà tất cả tụi tui. Vì nếu chỉ có một mình, tui không biết phải làm gì trong quá nhiều nỗi cô độc chực chờ ngoài kia.
11.02 rồi, tui có nên mở máy tính ra và thay cái quạt trong máy tính không? Tui không biết nữa, tui random lắm, nhưng mà giờ tui phải đi tè cái đã.
Tạm biệt và hẹn gặp lại. Hãy đón chờ tập đầu tiên của câu chuyện mang tên "Gặp lại" bắt đầu từ ngày thứ Hai.





No comments:

Post a Comment