Thursday, July 5, 2012

đường đi ngang qua mùa hè

Một người nói với tôi rằng, "bộ em tưởng em chán nên mới nói chuyện với anh thì anh vui lắm hả". Câu nói làm tôi giật mình. Một chút. "Wow, thì ra mình chỉ muốn nói chuyện nhưng người khác thì không nghĩ đó là một chuyện bình thường". Tôi thì khác, thà rằng một người đột ngột nói chuyện với tôi vì không có gì khác để làm vẫn còn hơn hẳn những người thi thoảng nhảy vào, chào hỏi đến câu thứ 3 thì bắt đầu nhờ vả tôi làm một việc gì đó. Chỉ một cuộc nói chuyện, có thể đôi khi chẳng đi đến đâu, thì có mất gì. Nếu bận, tôi vẫn có thể từ chối một cách dễ chịu nhất và không làm mất lòng người đó. Còn đối với người muốn một điều gì đó ở tôi, khi tôi nói không, có phải họ sẽ nghĩ "nhờ một chút cũng không được"?
Tôi vẫn thường làm thế. Bất chợt nói chuyện với bất kì ai đó trên yahoo mà 8 kiếp rồi không còn biết gì về nhau. Có người làm tôi bất ngờ với nhữn câu chuyện mới xảy ra trong cuộc sống của họ. Đôi khi một cách không ngờ nhất, tôi nhận ra được những thứ mình đang mập mờ chính từ cuộc trò chuyện tưởng là chỉ có vậy thôi. Và cũng có người đôi khi khiến tôi cảm thấy mình quá nhiệt tình. Kiểu như mình hỏi nhiều thứ, nói chuyện quan tâm và vui vẻ, người ta trả lời vừa chậm vừa thiếu sức sống. Đó là khi tôi nhận ra, có lẽ mình đã trân trọng một số thứ hơn cần thiết: những mối quan hệ dù không quá sâu sắc nhưng tôi nghĩ cũng đủ cho một vài lần hỏi thăm để bắt kịp cuộc sống của nhau. Những lần như thế, tôi gần như gạt bỏ chúng ra khỏi sự bận tâm của mình. Để giữ một mối quan hệ, cỡ nào cũng phải xuất phát từ nỗ lực của hai phía. Tôi không thể là người duy nhất chủ động. Và tôi không thích giữ điều gì đã không còn ở đó nữa.
Những ngày hè nhiệt độ hơn 100F, tôi vẫn đang chờ đợi một cơn mưa. Dù rằng không khí nóng khô thì đỡ hơn nóng ẩm rất nhiều. Ánh sáng không biến mất cho đến khi gần 9h làm tôi thèm thuồng một buổi chiều trở về nhà thấy ấm áp vì ngoài kia trời đang âm u. Và mùi thơm tho của buổi sáng sau một cơn mưa đêm, cảm giác mọi thứ trên đời này đều mới mẻ đến tinh tươm như chẳng có gì gọi là xấu xa. Còn bản thân mình thì như chưa bao giờ sứt mẻ vì điều gì.
Tôi nghĩ mình đã trở lại bình thường. Câu chuyện 3 tuần trước đã bình thản nằm lại trong lòng. Con đường mỗi chúng ta đi, có phải sẽ vô tình gặp rất nhiều người? Đoạn đường này, mình sẽ đi chung, nhưng ngã tư tiếp theo sẽ có người rẽ lối khác. Mà trái đất thì có biết bao nhiêu con đường có ngã tư, và chuyện không đi chung nữa vẫn xảy ra như câu chuyện bình thường mỗi ngày. Tôi, có lẽ may mắn hơn cả tỉ người, biết đâu đó trong hằng hà sa số những con đường cắt xẻ nhau, có những người, mà hơn rất nhiều lần một mối quan hệ đơn thuần, cũng muốn gặp lại tôi. Chân phải bước đi mới hiểu điều đó dịu dàng và mang nhiều ý nghĩa như thế nào. Cái comfort zone tôi không bao giờ muốn bước ra.
Thôi bái bai thế giới, tôi đi ngủ và mơ về một cơn mưa đây.
Các bạn độc giả thân mến, hôm nay các bạn ăn sáng bằng món gì?





No comments:

Post a Comment