Thursday, September 13, 2012

không có tính blog đâu...

Biết giờ muốn làm gì nhất không?
Nằm nghe nhạc phim hàn quốc xong buồn ngủ quá sẽ ngủ và mơ về thái tử Shin.
Cứ phải trong lúc bận rộn bài vở là muốn buông xuôi hết, không thể nhớ nổi mình đã làm gì suốt một mùa hè nữa.
Ủa mình cũng đâu cần ai phải đẹp trai hay tài giỏi lắm lắm đâu, mà sao con gái lớn 20 tuổi tìm mỏi mắt không thấy ai làm mình rung động. Ý là chỉ đang hỏi người có thể khiến mình thinh thích đang ở đâu, chứ thậm chí không đòi hỏi có người thích mình nữa.
Và hôm giờ mình đã không hề stalk fb ông Ben. Má ơi mình đúng là một cô gái quân tử nói là làm. Kì lạ là sau bữa gặp mặt "định mệnh" hôm đó, mình thấy thoải mái hẳn, theo kiểu, ờ, mọi chuyện ít ra cũng được giải tỏa trong lòng rồi, ổng đã biết mình đã tức giận như thế nào và mình cũng nhận ra giữa 2 người không còn gì để nói ra sao nên không thấy vướng bận nữa. Mình vẫn không thể say hi ở trường, không hẳn là vì không muốn mà vì cả hai không ai tạo cơ hội cho nhau để cất lên một tiếng chào. Mình bây giờ, cần tập trung học và chạy ào về phía trước thôi. Mình không thể afford một "trái tim tan vỡ" hay bất kì hờn giận mà mình thậm chí không có đầy đủ cơ sở và tư cách để hờn giận một cách đúng nghĩ. Cứ giận, rồi lại tự nhủ "mình là gì mà có thể giận" mệt mỏi hơn nhiều so với việc tức tối một cách thẳng thắn và gào lên "tôi ghét anh".
Hôm nay buổi trưa đi bộ về nhà nhớ đến thầy Freifelder ngày xưa dạy calc ở Vernon. Ờ, hồi đó mình thích ổng mà, một ngày 8 tiết liên tục chỉ đợi đến tiết cuối cùng gặp ổng 45'. Bữa học cuối cùng, mấy đứa khác đều có hội nhóm đi hết, mình ngồi nói chuyện với ổng. Lúc đó đã nghĩ, trời ơi, mình sẽ trở thành một cô giáo và một chục năm sau gửi mail cho thầy nói rằng ngày xưa vì thầy mà bây giờ em cũng đi dạy. Sao con gái thích nằm mơ ghê!
Nói chứ đi đánh răng rồi ngủ đây. Một tuần gì lẹ quá trời mà project cái lớp kia vẫn chưa đụng tới. Rầu ghê.



No comments:

Post a Comment