Friday, April 26, 2013

truth.

I still think I like reading and writing. The kind of reading for adventures of emotions and the kind of writing for airing feelings out.
I think I like to cook. When I'm not stressed out by school, cooking and cleaning up the kitchen are quite fun. I like to eat, of course, but my best people to eat with are not here with me. 
I like to watch movies and shows. But what I like more is to have someone to do so with me and to talk about the characters like we actually know them in real life. 
I like tea and coffee. I drink coffee only once in a while but its aroma always calms me down. And tea brings me that refreshing and cozy feeling. Holding a mug of hot tea in hand is how I tell myself that "everything's gonna be just fine". But it would be so much better to have tea with someone, to have those words spoken by that person and to be made believe that it's how it's going to be.
I don't know how to do anything cool like playing sports or musical instruments. Well I once knew how to play keyboard but the tutor was mean so I quit and now I have no talent to show off.
I know I'm scared sometimes. I'm scared that I forgot how to bring myself close to other people, I forgot how to make friends and forgot how to let people in. 
I want to ask JL why he hit that "add friend" button and started talking to me like it's a natural thing to do. We never talked in real life before, or even now we barely get the chance. And not that I have that friendly look on my face, let alone there are days that I thought if I were other people looking at me, I would actually see the gloominess coming off in shape of a dark cloud around me. But I don't wanna get too personal towards him unless he lets me know that's what he wants to, so I'll restrain myself. He's a great guy in many ways I imagine a great guy should be, and I can't deny that even it's the faintest hope that he will ever have feelings for me, it's still lingering like a little secret sprouting inside me. And I know if it's not the case, I'll still be happy to have known such someone.
I seriously think I will have to write about us some time. These years and these changes blossoming inside us like a really personal spring that we can only share to some certain people, those that we never have to let in because they've always been a part of our world. We are still so young and confused, and I can't tell if this confusion will subside in a year or two, or even a much longer time, but I'm glad at this moment, we're confused, and together. What will become of these 8 months I have left here, I don't know. I doubt anything really significant is going to happen but after this, I believe home will happen. So will we and life. 
After all, we're only 20. And 20 is a confusing age. 





Friday, April 5, 2013

"it's the same world, honey, that has brought you down as the one that's gonna pick you up"

How do you define a person? How do you tell if the person you know is there. I've been watching  Grey's Anatomy again and there are some cases the patient is breathing with machine help and the doctors tell the family that the person they know is not there anymore. I mean, how do you know exactly?
So this morning, I was heading downstairs to shelve books, the police officer was coming towards my way. We never really talked. I don't know his name and I doubt he knows mine. I saw him and he saw me. I continued to walk my way. He said how come I always walk past him without saying hi, it makes him feel like I'm angry. I told him I usually walk straight without looking around, and then greeted him. To tell the truth, I went to Nguyên's birthday party last night and some guy there got on my nerves a little bit and it still bugged me this morning, so yeah, indeed I was a little bit angry this morning. The officer seems friendly. He likes to talk to people. But I'm not friendly. And I don't just talk to people if I don't know them to a certain level because I can't think of anything to say. And I mean it, I literally have nothing to say.
I don't know why I'm feeling pissed/annoyed after his comment on my attitude. Properly he was right. I should have just said hi. But I didn't. And what he said bothers me still. I have a tendency of not trying to keep "bubble" connections. Whenever talking to someone, I want to pay real attention and interest to what they say. I want to say what I mean. But what's the big deal about saying hi? I don't know. I don't know why I didn't say hi to him. I don't know if I'm feeling this way because I think he's right but I don't wanna be wrong or because I think he shouldn't have made my Friday some what unpleasant with his comment since we don't really know each other anyway. I don't know if it's not right to not be friendly.
So what defines a person? Is my cold/impolite/rude attitude gonna be the officer's perception of me now? I'm just afraid that I don't know how to know a person anymore and what makes it worse is that I'm not putting effort into it. I feel like I've fallen out of line, the line that connects people together in a circle and I'm not in it. The people inside would look at me with a frown "what is she doing drifting out there?". And that's scary. To think that you're not in the circle and to wonder if you've forgotten how to be in are scary. Because  you don't know if the real you is the one inside or outside that circle.
I went out for bubble tea with Cuong and Thuy today. Trung doesn't want to have anything to do with Thuy anymore because of some dramas so he didn't go. At the party yesterday, it looked like everyone there knew about their dramas and that surprised me. I guess gossips about drama travel pretty fast huh? And they still called Thuy and sent someone to pick her up and then she came and then no one really wanted to talk to her. Why would you do that? If you don't like someone then don't get involved with that person and make he/she feel uncomfortable by acting noble. It's not noble. It's arrogant. It's fake. It's the generator of crappy drama while you're giving yourself the excuse that you're being cool. I personally think Thuy is alright. There are some misunderstandings that you just can't justify yourself because the obvious things on people's mind are just against you. I'm not particularly close to her nor do we know each other enough to share things but whenever I see her, we have decent conversations. I don't know if she's not trustworthy as Trung said but after I saw what I saw last night, I don't think they are any better. They say Thuy is fake, but what about them? Did they sincerely want Thuy to come over? I don't think they didn't. I know they didn't.
It's getting late. I should get started with homework.
Blogging is still worth wasting time on though.




Monday, March 18, 2013

lam nham mấy năm đại học

Dạo này mình không ăn chua nhiều như ngày xưa được. Nhớ lại hồi nhỏ sao có thể hồn nhiên ngồi ôm tô chùm ruột dằm mắm đường múc bỏ vô miệng ngon lành. Nhân tiện, tác giả của trò này là hàng xóm mập nhà số 477. Chắc có lẽ mình lớn rồi. Mình đã qua cái tuổi chua ngọt mộng mơ đó hồi nào rồi.
Cuộc đời dạo này khá im ắng. Không ai đụng tới mình, mình cũng không đụng tới ai. Không ai hang out với mình, mình cũng không hang out với ai. Không ai nói thích mình, mình thì thậm chí không thấy thích ai. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Biết chuyện gì không? Đó là chuyện không có gì đang xảy ra hết.
Mấy bữa nay mình rất chán học. Tuần sau mình test 3 môn mà không cảm thấy chắc ăn môn nào. Thật ra là một môn test lại tại vì nguyên lớp không ai làm được môn đó. Nói thiệt, mình cảm thấy nếu mùa này mình bị nhiều hơn một con B, mình cũng không thấy buồn rầu. Kệ, tới đâu tới, không phải học lại lớp nào là được. Ừa, mình đã hạ tiêu chuẩn học giỏi của mình xuống rồi. Mùa này cứ thấy uể oải, đã vậy đến bây giờ trời vẫn chưa ấm lên. Mỗi ngày tung mền bước ra khỏi giường được đã là một cuộc đấu tranh đáng nể. Cũng chả phải là phải dậy sớm gì, nhưng cứ nghĩ bước ra đường trời lạnh, tối về nhà trời cũng lạnh, cảm thấy mất hết sức sống. Đối với một đứa con gái người yêu không, người thích mình không, người mình thích không, bạn bè ở đây không, sáng sáng tối tối lầm lũi lên trường rồi về nhà, đòi hỏi một ngày trời đẹp nắng ấm cây cỏ xanh tươi đâu có quá đáng lắm hả?
Làm sao để nhắm mắt lại, mở mắt ra là mùa hè đã đến nhỉ? Thật ra thì mình cũng chả có kế hoạch gì hào hứng lắm cho mùa hè đâu, mình dọn nhà sang chỗ khác, có một roommate đàn ông khác, học 3 lớp cho đến hết hè và đều đặn lên thư viện thôi. Nhưng mà mùa hè mang lại một cảm giác relaxing. Trời thì nóng nực, mình thì rảnh hơn. Người ta đi học hè cũng ít nữa, sân trường không có một đống người bước đi vội vã trong màu trời xám xịt. Nói chung là có cảm giác không có gì đáng phải lo ngại vào mùa hè vậy. Mùa hè Sasa cũng sang đây lại rồi, ít nhất lâu lâu cũng có người rủ đi uống trà sữa. Cô ấy là năm nhất của mình. Mỗi khi nhắc đến năm nhất, mình hay nhớ những lúc mình và cô ấy ngồi học bài chung, hoặc là chả làm gì cả chỉ chilling out và nói vài chuyện nhảm nhảm về điều gì đó. Cũng có những đêm tâm sự trước khi đi ngủ. Có chia sẻ, có kể chuyện cho nhau nghe. Đến gần cuối năm nhất kết thúc, cô ấy qua nhà anh Bá nhiều hơn, mình hay ở một mình cũng thấy cô đơn. Rồi học xong mình về Việt Nam 3 tháng, khi qua đây lại, năm hai mình chính thức ở một mình. Ben xuất hiện, là một điều unexpected. Lúc mới đầu mình cũng ỡm ờ nói cho qua chuyện chứ cũng không có ý định thân thiết hay muốn biết gì nhiều về cuộc sống của người kia. Nhưng mà từ từ, tự nhiên mình biết nhiều thiệt. Hoặc ít nhất là mình nghĩ, lúc đó mình đã biết về con người đó. Cái kiểu như nếu bây giờ mình nói chuyện với ai đó mới quen, mình muốn kể chuyện gì về mình thì mình phải nói về ba mẹ, bà Linh, rồi đám bạn bị điên ở Việt Nam, một đứa ở Cali, rồi ba má nuôi ở New Jersey, rồi Sasa first roommate...nhưng với mình và với ổng, đã có một giai đoạn mà người này đã có khái niệm về người mà người kia đang muốn nói là ai. Nhưng rồi mình và ổng không có chơi với nhau nữa. Mùa hè năm hai ở nước Mĩ có một thứ đã kết thúc thật vô duyên. Bây giờ mình sắp tiến tới mùa hè năm 3 rồi. Hồi đầu khoảng giữa học kì trước còn có câu chuyện về chú bé Dan để kể nhưng Dan không cho mình kể chuyện lâu vì Dan tuy không nói với mình nhưng đã unofficially rút lui. Làm mình mới đầu tưởng còn chuyện để kể, ai dè không, cũng hơi hụt hẫng. Và có lẽ nói ra thì hơi kì cục, nhưng mình nhớ anniversary của ẻm và bạn gái ẻm, vì ẻm đổi relationship status vào New Year Eve's sleepover của mình với nguyên đám ở nhà. Và rồi giờ mình ở đây, nằm trên chiếc giường trong một căn phòng đối diện phòng của người roommate tên Trung, viết blog trong lo lắng vì tuần sau thi giữa kì và chờ mùa hè của mình.
Mình không có đợi ai đó hay chuyện gì đó sẽ xảy ra. Tuổi 20 có lẽ sẽ ra đi lặng lẽ và tuổi 21 tới cũng không có gì đặc sắc lắm. Mình hi vọng khi 21 tuổi rưỡi, mình sẽ tốt nghiệp đại học. Mình sẽ qua thăm má nuôi rồi mình về nhà hẳn. Mình muốn xây một căn nhà, nhưng bây giờ 19 tuổi 9 tháng, mình không thể nói được khi nào mình mới có đủ tiền và điều kiện để thực hiện điều đó. Mình thì mình muốn trước khi mình 30, nhưng ai biết được. Ừ thì ước mơ của mình là ổn định cuộc sống và có một căn nhà của riêng mình. Không nhất thiết phải là vác balô và đi vòng quanh thế giới chỉ với 200 đô. Không nhất thiết phải là phiêu lưu trôi dạt ở bất kì vùng đất xa lạ nào. Tất nhiên mình cũng có những nơi mình muốn đặt chân đến và nếu được mình cũng sẽ đi, nhưng trước khi muốn đi, mình muốn xây dựng lên một nơi mình muốn về do chính mình tạo nên. Cứ nói mình tẻ nhạt đi, mình thì không thấy có gì sai cả. Có người thích đi thì có người thích ở. Mình đã đi rồi, bây giờ mình muốn ở và muốn gắn bó lại với mọi người.
Chiều mai, mình sẽ làm bài được không nhỉ?


Friday, February 15, 2013

love in the air

So this is it right? This is as far as Valentine's Day could go right? I mean even if the whole atmosphere is filled with love, V-Day still can't make it to surpass the rule of nature that a day has 24 hours.
Speaking of V-Day, where has my Valentine been?

Sunday, February 10, 2013

typical quiet Sunday

Ok, here it is, me again watching 3 episodes of Grey's Anatomy in a row. Feel that guilty pleasure? Yes I do.  Hell I've still got school to worry about. Goshness!
Tomorrow is the 4th week of school, after that spring break is 5 weeks away. I'm counting week by week, isn't it clear that I'm so bored with school? I know that people say it all the time, that when it's over you're gonna miss it and that's the best time of your life and so on. Yeah right, they say it because they've been through it, I haven't. So I'm sill gonna whine to myself everyday until it ends. Should I miss it then, I'll say it. 
So it is starting all over again huh? I mean school. Homework and then projects, more interestingly this semester, we've got group projects. I know I may not show it and I always try not to, but I'm a nervous wreck sometimes. If I have to do something I've never done before and drop all my confidence on the ground, I'll get all jittery. So group projects, we'll see how it goes. 
The time when I feel the most comfy and easy is working at the library. And at home watch Grey's. Like seriously, I like the feeling when I get out of class and go to the library and start my 4 hours every week day. I get things to do, put call numbers on books, go shelve, pick up books and reshelve them, occasionally go pull out a book for Lindsay or work on some projects that require me to look for a tons of book to see if they're there or missing. I know, it doesn't sound too exciting but I mean somehow it feels good. 'Cause I'm doing something useful and productive, I'm making some money and I'm not worried about anything. It all becomes mellow when I'm in the library. The back of the main floor where I work, if you lean yourself against a shelve and look out through the glass wall, nobody from behind could see you (unless you're more than a little chubby). You could just stand there and look out you know, seeing all those people coming to and out of classes. Every day. Every season. Every kind of weather. When the leaves of my favorite tree are all green and fresh. When they turn red. And when there are no leaves at all. That feeling when you can just stand there and look at people walking towards different directions on campus through a glass wall, and you're inside this building where the loudness sinks and comes to a halt, and you're not trying to cram for an exam or doing some crazy research for a project. You're not in a hurry. Nobody's pushing a deadline on you. You just stand there holding some books you just pick up, doing your job in a mellow flow. Like that's a privilege of all yours in that moment. Do you get what I'm trying to say? 
I feel uneasy in class. That's why I feel so easy in the library. Everyone in class has that look and talk that talk  like they're really into this thing they're doing. Like how Windows 8 is gonna suck (which I don't agree after I read some articles about it just to update myself about what's going in this world of technology and then I gave up the idea of reading about technology on a regular basis shortly after). Like how they're trying to get an internship or a job after this semester. I don't know anything of that sort. I don't know what's there to talk to them. And the most important thing is, at this moment, I'm still not sure if I'm as into this as they are. I can't say "Hey did you see the latest episode of Modern Family? Cam is hilarious." or "Goshhh I may fall for Burke". The look I have and the talk I wanna talk doesn't fit it. Where the problem lies I don't even care anymore. It is just the way it is. What I have learned through out high school here and home, and college, if you don't fit it even after you try to, then just drop it, just stop trying because you really don't belong there. 
Ok. I'm done. I need to go through Criminology slides before I go to bed. I've been trying to make it before midnight everyday so that I wouldn't get all stressed out because I don't get good sleep and start breaking out again. 
By the way, Tet has brought me a little comfort and piece even here just to think of all the things my family and you guys are doing. Happy New Year all! I wish peace for my family, unexpected fun for you guys, and then good health and laughter for all of us. 
It's a new start. Go ahead and grab it. 


Saturday, February 2, 2013

rambling

I was sick last night. I'm still not very well now but a little bit better. I had a fever and was feeling cold even the temperature in my room was 79F.
I cleaned the kitchen today. Did the dishes. Cooked. Had blanket and bed sheet and pillow case washed. I'm reading textbook in the kitchen because apparently, the mini heater in my room and the hair dryer can't be on at the same time or the power will be out in there. The same thing happened 3 days ago and Jeff the repairman had to come to fix it. I asked him what to do tonight and did what he told me to but it's not working. He'll have to come Monday to check things out. He must think I'm such a nuisance. 
I'm not in a good mood. Either because I'm sick or my period is coming. I never remember my cycle. Is that bad? I know. I don't remember to turn off the heat when blow drying my hair which is why now the power is out in my room. I don't remember my cycle so I'm not sure it's the reason I'm not in a good mood. Or maybe, I'm almost always not in the good mood the whole winter. I feel a little pathetic in this weather. Everything looks so depressing. Like all the excitement in the world has gone to sleep. Like people are sleepwalking and they function because they are programmed to do so. Jeeez my life is boring. 
It's actually snowing outside. I've always thought snow is so pretty to look at when they fall and you are inside your house, sitting on the couch and holding a cup of hot tea in your hand. Except for the snow part, none of that is happening now and since I'm sick, it gives me a chill just to look at them. I don't wanna get a fever, that's the worst part.
Wishlist right now: winter goes away and I feel better. 
Kinda have nothing more to say so this is good night.
Night!




Monday, January 21, 2013

it's been a long long flight

4.44 sáng mùa đông. Tháng 1 là vẫn còn mùa đông.
Thức dậy sau giấc ngủ dài. Lần nào đặt chân đến đây cũng vậy, và mỗi giấc ngủ mê mệt như vậy đều làm chuyến bay hơn 20 tiếng trở nên mơ hồ như một giấc mơ. Ngoài trời -6 độ C. Tưởng giỡn hả, không, nói thiệt đó. Trang web thời tiết nói có tuyết rơi nhẹ mà không, vừa mới giả bộ kéo rèm nhìn ra cửa sổ cho giống trong phim rồi nhưng không có.
"You can rest your head on my shoulder. I don't mind at all".
Vì sao người nói với tui câu đó phải là một người đàn ông đã đứng tuổi, ngón áp út tay trái đã đeo nhẫn, ngồi cạnh tui trên một chuyến bay dài và biết chắc sau này không bao giờ gặp nhau nữa? Bây giờ nghĩ lại không thể nhớ nổi khuôn mặt nhưng câu nói đó tui nhớ nguyên văn, và giọng nói từ tốn khi cất lời đề nghị nữa. Có một chuyện rất kì lạ là lúc chờ ở sân bay Narita, tui đang ngồi một đống gác chân lên balô và quá buồn ngủ thì có một người đàn ông mặt mũi buồn ngủ và bế không kém tiến lại, ngập ngừng chưa biết phải ngồi chỗ nào vì lúc đó gần đến giờ bay nên người ta cũng bắt đầu tập trung đến trước cổng chờ nhiều, chả biết ông ta đã nghĩ gì và ngồi xuống kế bên để rồi tự nhiên lúc đứng dậy cho người ngồi kế bước vào chỗ trên máy bay, tui mới giật mình "ủa không phải hồi nãy mình cũng ngồi kế ổng hả ta?". Người đàn ông tên là Felix, nói chuyện chậm rãi. Lúc tiếp viên phát tờ khai hải quan, ổng đã nhắc tui là còn cần một tờ khác nữa vì tui không phải Mĩ hay có green card, rồi tự động nói với tiếp viên mang tờ đó lại cho tui. (Thông cảm, lâu quá không đi tui không có nhớ gì hết.) Ổng không có ăn thức ăn trên máy bay nhiều (chắc tại quá thấy gớm) mà hay bước ra xin mấy bịch snack rice crackers (cái này ăn ngon có điều khát nước) nhỏ nhỏ về ăn và không quên đem cho tui nữa. Felix chắc chắn có biết về vi tính, vì khi biết tui học Computer Sci, ổng đã hỏi tui người ta có còn dạy Fortran không. Tui nói không, bảo là bây giờ học C++ và Java thôi, ổng mới à lên, object oriented hả, tui gật đầu. Chúng tui chỉ nói chuyện chút ít khi cả hai đều cùng không ngủ, tui cũng mệt và hơi quạo quạo với chính mình khi nghĩ đến sắp phải ở với người roommate bên Mĩ nên không muốn bắt chuyện nhiều. Tui ngủ như điên suốt chuyến bay. Không biết đâu đó trong giấc ngủ cái đầu có gà gật và dựa vào ổng thiệt không, nhưng mà chắc chắn là ở chỗ để tay chính giữa hai người, cánh tay tui có tựa vào cánh tay ổng chút đỉnh. Tui biết điều này vì khi ổng ngồi thẳng dậy giơ tay chỉnh màn hình trước mặt, tui muốn nghiêng qua một bên luôn vì chỗ dựa và sự ấm áp khẽ khàng đã biến mất. Không có gì lãng mạn ở đây giống những câu chuyện xảy ra trong phim hay sách vở, bởi vì tui đang bị xấu tính và quạo quọ, chỉ có 2 người hành khách xa lạ cùng gác tay lên thanh ghế, một người ngủ nhiều đến nỗi không biết người kia có ngủ nhiều hay không.  Đến khi máy bay đã hạ cánh và mọi người lục đục đứng dậy lấy hành lí carry on, trong khi tui ngồi thừ một đống ôm balô đã để dưới chân đợi tới khi mình bước ra thì người đàn ông ấy lại hỏi tui có cần giúp hành lí gì từ ngăn để phía trên đầu không. Tui cám ơn và nói không, tui chỉ mang lên cái balô này thôi. Cuộc gặp gỡ đi đến lời tạm biệt và không thể nói sẽ gặp lại.
Tui không hiểu vì sao trong hằng hà sa số những con người chỉ sượt qua đời tui, có những người đã đến bắt chuyện và cư xử thật tốt với tui. Những chuyến bay cắt xẻ bầu trời và băng ngang đại dương, một mình tui đứng ở những trạm mà người người ở mọi ngóc ngách trên thế giới đi lướt qua nhau, đôi khi tự hỏi chính mình về cách mà thế giới đang vận hành, về bao nhiêu phần trăm trong số họ nhìn thấy nhau và thay vì chỉ bước ngang qua như những cái bóng, họ đứng lại bên cạnh nhau. Chẳng ai đã đứng lại bên tui ở những trạm đó. Chỉ có sự tình cờ đẩy tui đến gặp một số người, trao đổi một vài đoạn hội thoại ngắn ngủi, rồi bước đi. Vài người để lại một cái tên, một vài người không. Bản thân tui ban đầu không nhận ra, và có lẽ ngay cả họ cũng không bao giờ biết rằng, những câu nói chúng tui nói với nhau đã gieo vào lòng tui một đốm sáng tin tưởng là dù thế giới có đang vận hành như thế nào, sẽ thật dễ dàng hơn nếu có một ai để nói chuyện một cách tử tế và chân thành.
Việc cắt xẻ bầu trời và băng ngang đại dương tui sắp ngừng lại. Trong một thời gian dài, đây là lần cuối cùng tui đến nước Mĩ. Từ hôm nay những thứ mang ý nghĩa về khoảng thời gian sẽ đều trở thành lần cuối: học kì mùa xuân, học kì mùa hè, học kì mùa thu...Tui đã ở độ tuổi mà ở nhà hỏi tui có bạn trai chưa và ở đây thì hỏi
tui đã tìm internship hay việc làm chưa. Tui trả lời chưa. Mọi thứ giống như đều đang ở giai đoạn chờ. Chờ tui trở về và sắp xếp một cuộc sống ổn định hơn, theo nghĩa không phải đi đi về về và ngại gắn kết mình với người khác. Tui thường nhận được câu hỏi, vì sao đã bỏ ra một đống tiền học mà không ở lại làm. Vì sao? Vì giữa một nơi buổi tối đến dù trời đẹp đến nào cũng không biết phải đi đâu, đi cùng ai và một nơi chỉ cần gọi điện vài đứa bạn qua nhà ăn bữa cơm rồi ngồi trước cửa nói chuyện với mọi người là cảm thấy không cần gì hơn nữa, sự lựa chọn đã hiện ra lí do rất hiển nhiên đến nỗi tui tự hỏi, có nhất thiết phải làm tất cả mọi người hiểu lí do đó hay không?