Dạo này mình không ăn chua nhiều như ngày xưa được. Nhớ lại hồi nhỏ sao có thể hồn nhiên ngồi ôm tô chùm ruột dằm mắm đường múc bỏ vô miệng ngon lành. Nhân tiện, tác giả của trò này là hàng xóm mập nhà số 477. Chắc có lẽ mình lớn rồi. Mình đã qua cái tuổi chua ngọt mộng mơ đó hồi nào rồi.
Cuộc đời dạo này khá im ắng. Không ai đụng tới mình, mình cũng không đụng tới ai. Không ai hang out với mình, mình cũng không hang out với ai. Không ai nói thích mình, mình thì thậm chí không thấy thích ai. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Biết chuyện gì không? Đó là chuyện không có gì đang xảy ra hết.
Mấy bữa nay mình rất chán học. Tuần sau mình test 3 môn mà không cảm thấy chắc ăn môn nào. Thật ra là một môn test lại tại vì nguyên lớp không ai làm được môn đó. Nói thiệt, mình cảm thấy nếu mùa này mình bị nhiều hơn một con B, mình cũng không thấy buồn rầu. Kệ, tới đâu tới, không phải học lại lớp nào là được. Ừa, mình đã hạ tiêu chuẩn học giỏi của mình xuống rồi. Mùa này cứ thấy uể oải, đã vậy đến bây giờ trời vẫn chưa ấm lên. Mỗi ngày tung mền bước ra khỏi giường được đã là một cuộc đấu tranh đáng nể. Cũng chả phải là phải dậy sớm gì, nhưng cứ nghĩ bước ra đường trời lạnh, tối về nhà trời cũng lạnh, cảm thấy mất hết sức sống. Đối với một đứa con gái người yêu không, người thích mình không, người mình thích không, bạn bè ở đây không, sáng sáng tối tối lầm lũi lên trường rồi về nhà, đòi hỏi một ngày trời đẹp nắng ấm cây cỏ xanh tươi đâu có quá đáng lắm hả?
Làm sao để nhắm mắt lại, mở mắt ra là mùa hè đã đến nhỉ? Thật ra thì mình cũng chả có kế hoạch gì hào hứng lắm cho mùa hè đâu, mình dọn nhà sang chỗ khác, có một roommate đàn ông khác, học 3 lớp cho đến hết hè và đều đặn lên thư viện thôi. Nhưng mà mùa hè mang lại một cảm giác relaxing. Trời thì nóng nực, mình thì rảnh hơn. Người ta đi học hè cũng ít nữa, sân trường không có một đống người bước đi vội vã trong màu trời xám xịt. Nói chung là có cảm giác không có gì đáng phải lo ngại vào mùa hè vậy. Mùa hè Sasa cũng sang đây lại rồi, ít nhất lâu lâu cũng có người rủ đi uống trà sữa. Cô ấy là năm nhất của mình. Mỗi khi nhắc đến năm nhất, mình hay nhớ những lúc mình và cô ấy ngồi học bài chung, hoặc là chả làm gì cả chỉ chilling out và nói vài chuyện nhảm nhảm về điều gì đó. Cũng có những đêm tâm sự trước khi đi ngủ. Có chia sẻ, có kể chuyện cho nhau nghe. Đến gần cuối năm nhất kết thúc, cô ấy qua nhà anh Bá nhiều hơn, mình hay ở một mình cũng thấy cô đơn. Rồi học xong mình về Việt Nam 3 tháng, khi qua đây lại, năm hai mình chính thức ở một mình. Ben xuất hiện, là một điều unexpected. Lúc mới đầu mình cũng ỡm ờ nói cho qua chuyện chứ cũng không có ý định thân thiết hay muốn biết gì nhiều về cuộc sống của người kia. Nhưng mà từ từ, tự nhiên mình biết nhiều thiệt. Hoặc ít nhất là mình nghĩ, lúc đó mình đã biết về con người đó. Cái kiểu như nếu bây giờ mình nói chuyện với ai đó mới quen, mình muốn kể chuyện gì về mình thì mình phải nói về ba mẹ, bà Linh, rồi đám bạn bị điên ở Việt Nam, một đứa ở Cali, rồi ba má nuôi ở New Jersey, rồi Sasa first roommate...nhưng với mình và với ổng, đã có một giai đoạn mà người này đã có khái niệm về người mà người kia đang muốn nói là ai. Nhưng rồi mình và ổng không có chơi với nhau nữa. Mùa hè năm hai ở nước Mĩ có một thứ đã kết thúc thật vô duyên. Bây giờ mình sắp tiến tới mùa hè năm 3 rồi. Hồi đầu khoảng giữa học kì trước còn có câu chuyện về chú bé Dan để kể nhưng Dan không cho mình kể chuyện lâu vì Dan tuy không nói với mình nhưng đã unofficially rút lui. Làm mình mới đầu tưởng còn chuyện để kể, ai dè không, cũng hơi hụt hẫng. Và có lẽ nói ra thì hơi kì cục, nhưng mình nhớ anniversary của ẻm và bạn gái ẻm, vì ẻm đổi relationship status vào New Year Eve's sleepover của mình với nguyên đám ở nhà. Và rồi giờ mình ở đây, nằm trên chiếc giường trong một căn phòng đối diện phòng của người roommate tên Trung, viết blog trong lo lắng vì tuần sau thi giữa kì và chờ mùa hè của mình.
Mình không có đợi ai đó hay chuyện gì đó sẽ xảy ra. Tuổi 20 có lẽ sẽ ra đi lặng lẽ và tuổi 21 tới cũng không có gì đặc sắc lắm. Mình hi vọng khi 21 tuổi rưỡi, mình sẽ tốt nghiệp đại học. Mình sẽ qua thăm má nuôi rồi mình về nhà hẳn. Mình muốn xây một căn nhà, nhưng bây giờ 19 tuổi 9 tháng, mình không thể nói được khi nào mình mới có đủ tiền và điều kiện để thực hiện điều đó. Mình thì mình muốn trước khi mình 30, nhưng ai biết được. Ừ thì ước mơ của mình là ổn định cuộc sống và có một căn nhà của riêng mình. Không nhất thiết phải là vác balô và đi vòng quanh thế giới chỉ với 200 đô. Không nhất thiết phải là phiêu lưu trôi dạt ở bất kì vùng đất xa lạ nào. Tất nhiên mình cũng có những nơi mình muốn đặt chân đến và nếu được mình cũng sẽ đi, nhưng trước khi muốn đi, mình muốn xây dựng lên một nơi mình muốn về do chính mình tạo nên. Cứ nói mình tẻ nhạt đi, mình thì không thấy có gì sai cả. Có người thích đi thì có người thích ở. Mình đã đi rồi, bây giờ mình muốn ở và muốn gắn bó lại với mọi người.
Chiều mai, mình sẽ làm bài được không nhỉ?
Một đứa bạn bị điên ở việt nam cmt nè :))
ReplyDelete