Monday, January 21, 2013

it's been a long long flight

4.44 sáng mùa đông. Tháng 1 là vẫn còn mùa đông.
Thức dậy sau giấc ngủ dài. Lần nào đặt chân đến đây cũng vậy, và mỗi giấc ngủ mê mệt như vậy đều làm chuyến bay hơn 20 tiếng trở nên mơ hồ như một giấc mơ. Ngoài trời -6 độ C. Tưởng giỡn hả, không, nói thiệt đó. Trang web thời tiết nói có tuyết rơi nhẹ mà không, vừa mới giả bộ kéo rèm nhìn ra cửa sổ cho giống trong phim rồi nhưng không có.
"You can rest your head on my shoulder. I don't mind at all".
Vì sao người nói với tui câu đó phải là một người đàn ông đã đứng tuổi, ngón áp út tay trái đã đeo nhẫn, ngồi cạnh tui trên một chuyến bay dài và biết chắc sau này không bao giờ gặp nhau nữa? Bây giờ nghĩ lại không thể nhớ nổi khuôn mặt nhưng câu nói đó tui nhớ nguyên văn, và giọng nói từ tốn khi cất lời đề nghị nữa. Có một chuyện rất kì lạ là lúc chờ ở sân bay Narita, tui đang ngồi một đống gác chân lên balô và quá buồn ngủ thì có một người đàn ông mặt mũi buồn ngủ và bế không kém tiến lại, ngập ngừng chưa biết phải ngồi chỗ nào vì lúc đó gần đến giờ bay nên người ta cũng bắt đầu tập trung đến trước cổng chờ nhiều, chả biết ông ta đã nghĩ gì và ngồi xuống kế bên để rồi tự nhiên lúc đứng dậy cho người ngồi kế bước vào chỗ trên máy bay, tui mới giật mình "ủa không phải hồi nãy mình cũng ngồi kế ổng hả ta?". Người đàn ông tên là Felix, nói chuyện chậm rãi. Lúc tiếp viên phát tờ khai hải quan, ổng đã nhắc tui là còn cần một tờ khác nữa vì tui không phải Mĩ hay có green card, rồi tự động nói với tiếp viên mang tờ đó lại cho tui. (Thông cảm, lâu quá không đi tui không có nhớ gì hết.) Ổng không có ăn thức ăn trên máy bay nhiều (chắc tại quá thấy gớm) mà hay bước ra xin mấy bịch snack rice crackers (cái này ăn ngon có điều khát nước) nhỏ nhỏ về ăn và không quên đem cho tui nữa. Felix chắc chắn có biết về vi tính, vì khi biết tui học Computer Sci, ổng đã hỏi tui người ta có còn dạy Fortran không. Tui nói không, bảo là bây giờ học C++ và Java thôi, ổng mới à lên, object oriented hả, tui gật đầu. Chúng tui chỉ nói chuyện chút ít khi cả hai đều cùng không ngủ, tui cũng mệt và hơi quạo quạo với chính mình khi nghĩ đến sắp phải ở với người roommate bên Mĩ nên không muốn bắt chuyện nhiều. Tui ngủ như điên suốt chuyến bay. Không biết đâu đó trong giấc ngủ cái đầu có gà gật và dựa vào ổng thiệt không, nhưng mà chắc chắn là ở chỗ để tay chính giữa hai người, cánh tay tui có tựa vào cánh tay ổng chút đỉnh. Tui biết điều này vì khi ổng ngồi thẳng dậy giơ tay chỉnh màn hình trước mặt, tui muốn nghiêng qua một bên luôn vì chỗ dựa và sự ấm áp khẽ khàng đã biến mất. Không có gì lãng mạn ở đây giống những câu chuyện xảy ra trong phim hay sách vở, bởi vì tui đang bị xấu tính và quạo quọ, chỉ có 2 người hành khách xa lạ cùng gác tay lên thanh ghế, một người ngủ nhiều đến nỗi không biết người kia có ngủ nhiều hay không.  Đến khi máy bay đã hạ cánh và mọi người lục đục đứng dậy lấy hành lí carry on, trong khi tui ngồi thừ một đống ôm balô đã để dưới chân đợi tới khi mình bước ra thì người đàn ông ấy lại hỏi tui có cần giúp hành lí gì từ ngăn để phía trên đầu không. Tui cám ơn và nói không, tui chỉ mang lên cái balô này thôi. Cuộc gặp gỡ đi đến lời tạm biệt và không thể nói sẽ gặp lại.
Tui không hiểu vì sao trong hằng hà sa số những con người chỉ sượt qua đời tui, có những người đã đến bắt chuyện và cư xử thật tốt với tui. Những chuyến bay cắt xẻ bầu trời và băng ngang đại dương, một mình tui đứng ở những trạm mà người người ở mọi ngóc ngách trên thế giới đi lướt qua nhau, đôi khi tự hỏi chính mình về cách mà thế giới đang vận hành, về bao nhiêu phần trăm trong số họ nhìn thấy nhau và thay vì chỉ bước ngang qua như những cái bóng, họ đứng lại bên cạnh nhau. Chẳng ai đã đứng lại bên tui ở những trạm đó. Chỉ có sự tình cờ đẩy tui đến gặp một số người, trao đổi một vài đoạn hội thoại ngắn ngủi, rồi bước đi. Vài người để lại một cái tên, một vài người không. Bản thân tui ban đầu không nhận ra, và có lẽ ngay cả họ cũng không bao giờ biết rằng, những câu nói chúng tui nói với nhau đã gieo vào lòng tui một đốm sáng tin tưởng là dù thế giới có đang vận hành như thế nào, sẽ thật dễ dàng hơn nếu có một ai để nói chuyện một cách tử tế và chân thành.
Việc cắt xẻ bầu trời và băng ngang đại dương tui sắp ngừng lại. Trong một thời gian dài, đây là lần cuối cùng tui đến nước Mĩ. Từ hôm nay những thứ mang ý nghĩa về khoảng thời gian sẽ đều trở thành lần cuối: học kì mùa xuân, học kì mùa hè, học kì mùa thu...Tui đã ở độ tuổi mà ở nhà hỏi tui có bạn trai chưa và ở đây thì hỏi
tui đã tìm internship hay việc làm chưa. Tui trả lời chưa. Mọi thứ giống như đều đang ở giai đoạn chờ. Chờ tui trở về và sắp xếp một cuộc sống ổn định hơn, theo nghĩa không phải đi đi về về và ngại gắn kết mình với người khác. Tui thường nhận được câu hỏi, vì sao đã bỏ ra một đống tiền học mà không ở lại làm. Vì sao? Vì giữa một nơi buổi tối đến dù trời đẹp đến nào cũng không biết phải đi đâu, đi cùng ai và một nơi chỉ cần gọi điện vài đứa bạn qua nhà ăn bữa cơm rồi ngồi trước cửa nói chuyện với mọi người là cảm thấy không cần gì hơn nữa, sự lựa chọn đã hiện ra lí do rất hiển nhiên đến nỗi tui tự hỏi, có nhất thiết phải làm tất cả mọi người hiểu lí do đó hay không?



1 comment: