Saturday, October 1, 2011

when the last day of September just came

Sáng thứ 7, vung mền dậy lúc 12h. Tối qua 4h ngủ, điện thoại đã bắt đầu reng từ 11h sighhhh. Trời thật đẹp, y như những buổi sáng thức dậy ở Đà Lạt, bước ra đường tất cả đều tràn ngập ánh sáng, trong veo và yên bình. Trong lúc ăn bánh bao đã lên fb thằng Đại đọc cái note trả tag của nó và ngồi cười một mình.
Đã kể cho Hiền nghe câu chuyện ngày cuối cùng của tháng 9. Thích cái câu nó nói gì mà "vì sao tất cả nghe thật dễ thương và tự nhiên quá vậy". Tháng 9 bất ngờ đến những giây phút cuối cùng. Mọi thứ đều có thể làm tao cười.
Tao đã nói rằng tao không thể thích chú ấy quá nhiều được, vì vậy đừng làm tao thích chú ấy nhiều hơn nữa. Chú ấy nói sau khi tao không ở đây nữa, hãy gửi thật nhiều hình cho chú ấy biết những gì tao nhìn thấy hằng ngày. Trời nóng, tay lại đổ mồ hôi, nhưng chú ấy vẫn giữ lấy và nói "that's ok". Điều đó làm tao thấy khá vui, giống như là không cần phải cố gắng làm gì hết, không cần suy nghĩ phải nói gì hết, mọi thứ sẽ đến thật tự nhiên và dịu dàng như nó vốn dĩ là như vậy. Không ai biết những điều này sẽ kéo dài đến bao giờ, ít lâu nữa cả hai có thể không còn biết nhau, có thể ai đó sẽ đến và khiến một trong hai không muốn ở bên người kia nữa, có thể chỉ đơn giản là không còn thích nhau không vì một lí do nào cả. Không phải là tao suy nghĩ nhiều, mà đây là những gì tao và chú ấy đã nói với nhau. Nói nghe thảm vậy chứ không đến nỗi vậy đâu nha. Chúng tôi chỉ nói với nhau những điều thẳng thắn nhất mà thôi.
Tao sẽ không quên những năm tháng này. Bởi vì hình như ai cũng ghi nhớ lần đầu tiên hôn một ai đó. Thương tụi bây thật nhiều vì dù không ở đây ngay lúc này, cũng đã luôn bước đi bên cạnh tao qua những ngày 19 tuổi, khi mà đột nhiên tất cả trở nên thật chộn rộn, xôn xao dù chỉ với chúng ta.

No comments:

Post a Comment