Vì sao tháng 10 rồi mà ngày nào trời cũng trong suốt và xanh đến thế, giống như có một mùa hè giả vờ đang dừng chân tại đây vậy. Hôm qua quét lá rơi trên ban công, nhìn ra phía South Campus, đột nhiên mắt cay cay và rất muốn khóc. Mọi thứ nhìn quá yên bình và trong trẻo nhưng chỉ có một mình mình ở đây. Cảm giác chơi vơi trong một tíc tắc. Quay sang quét lá tiếp. Dặn lòng mọi thứ sẽ lại đâu vào đấy. Thật vô duyên và khó hiểu.
Cuối cùng thì tất cả chúng ta cũng 19 tuổi. Đâu đó trong giấc ngủ đầu tiên của tuổi 19, Hiền vẫn đang luẩn quẩn với những chuỗi tâm trạng chưa bao giờ giải thích được của cô ấy. 19 tuổi, chưa có điều gì đặc biệt xảy ra không có nghĩa là sẽ không có điều gì đặc biệt xảy ra. Đừng buồn chỉ vì đã quá háo hức, mà hãy giữ lấy trọn vẹn niềm háo hức đó để dành cho nhiều ngày sắp đến. Nếu cẩn thận và may mắn khi chạy xe trên đường, chúng ta vẫn còn tuổi 20, 21, 22...để make something happen. Tuổi trẻ không dài thênh thang, nhưng bây giờ nó vẫn chưa đi đâu mất. Hãy khám phá để tận hưởng. Hãy đừng quên rằng mình xinh đẹp.
Mọi chuyện với Benj bắt đầu chuyển sang một hướng khác. Thay vì cảm thấy lãng mạn thì chỉ cảm thấy giống như buddies. Và điều này lại khiến mình suy nghĩ "buddies thì hôn nhau có đúng không?". Thật kì cục. Vậy là nụ hôn đầu tiên không phải với người mình yêu. Cái nắm tay siết chặt đầu tiên không phải với người muốn đi cùng mình cả cuộc đời. Chúng tôi thậm chí không thích nhau theo kiểu một chàng trai và một cô gái thích nhau nữa. Hiệp sĩ, dù giả vờ thôi vẫn chưa bước đến.
Dù sao đi nữa, giống như một cô gái thật sự, mình sẽ đi trên những đôi giày mình yêu thích, mặc những bộ quần áo khiến mình tự tin, học thật tốt, biết nấu vài món ăn. Và sau đó, chuyện gì có xảy ra mình cũng sẽ đương đầu được.
p.s: Vì tao đã thấy tụi bây rạng ngời rồi nên dù hiệp sĩ có quên tìm tao thì tao vẫn thấy cuộc sống tuyệt vời hahhah
No comments:
Post a Comment