Hôm qua thứ 5, đã nói là phải viết blog, vậy mà loay hoay mãi đến 2h sáng đi ngủ cũng không viết được. Hãy tưởng tượng bây giờ là thứ 5. Từ lúc này trở đi. "hôm nay" là "thứ 5".
Sáng hôm nay thức dậy, tất nhiên vẫn như mọi lần "trời ơiiiiiiii, tôi không muốn đi học" nhưng không có lí do nào đủ sức thuyết phục bản thân ở nhà, lại lồm cồm bò dậy tắm rửa ăn uống. Mặc dù lớp Comp Org and Structure mới được điểm cao nhất lớp, nhưng cái lớp Unix tao đang đi tới vẫn khiến tao lo lắng quá đi. Cảm giác như có quá nhiều điều mập mờ và thậm chí nếu tao muốn hỏi thì cũng chả biết phải hỏi gì. Vì sao trong cái lớp đó, mọi người đều tỏ ra thông minh quá vậy? Anyway, trong lúc đi đến CCB building để chui vô cái lớp Unix đầy ám ảnh, ở khuôn viên trường nơi mà có mấy cái ghế sắt nhìn thì đẹp nhưng ngồi thì lạnh ngắt và không hề êm ái, những chiếc lá màu đỏ đã rụng khá nhiều và đột nhiên khi vừa bước đến, một cơn gió thổi đến làm đám lá cuộn tròn xoay xoay bay bay. I couldn't help but smiling. Lúc đó tao đã nghĩ rằng đây đã là đủ lí do để tao thức dậy và đến trường ngày hôm nay. Mùa thu đã ở đây thật rồi. Hahhah, tao lãng mạn quá đi.
Tao đã lựa đôi sperry mang đi học. Buổi chiều thay vì đi shuttle thì tao đã đi bộ đến trường sớm gặp Sasa nói chuyện chơi chút xíu. Và đôi sperry đã làm tao tróc hết miếng da. Cũng may trong ví còn miếng bandage duy nhất, nếu không tao chỉ có phát khóc. Những đôi giày mới luôn làm tao đau chân. Nhưng tao vẫn luôn thấy nó thật đẹp. Đối với tao, cách duy nhất để hết đau là tiếp tục đi trên những đôi giày đó cho đến khi giày mềm ra và chân cũng quen dần những cọ xát với đường chỉ bên trong giày. Đau một chút, nhưng sau đó là kiêu hãnh vì mình có đôi giày đẹp.
Dạo này bài vở cứ đến liên tục. Vừa mới thở phào chút xíu kiểm tra xong 3 môn, thì tuần sau lại kiểm tra Unix và Java chung một ngày thứ 5. Project Unix due thứ 2 sau đó và project java due thứ 3. Từ lúc nào Thảo đã trở thành nerd vậy? Sighhhhh.
Anyway, trước khi type entry này tao đã suy nghĩ "mình có nên viết blog không, hay là học bài đi". Cái xong tao lại nghĩ tiếp "nếu ngày mai mình không có trên đời nữa, mình sẽ muốn học bài java hay viết blog kể về đám lá màu đỏ xoay xoay bay bay vào một ngày mùa thu?".
Tất nhiên, viết blog đã hơn.
Ok, đến đây thì không cần tưởng tượng "hôm nay" là "thứ 5" nữa. Tao trở lại buổi chiều thứ 6 của tao và học bài java đây.
No comments:
Post a Comment