Cái cây ngay phía sau lưng thư viện thật đẹp. Những chiếc lá đỏ sắc cam mang đầy mùa thu giống như đang toả ra ánh sáng của riêng nó dù là trong một ngày u ám. Nhưng cái cây đó làm mình buồn một chút, vì nhìn nó cảm giác như đang nhìn thấy thời gian trôi qua ngay trước mắt vậy. Một cái gì đó rất đẹp nhưng không thể níu lại được.
Hình như con gái lớn ai cũng thích ăn cake. Chắc tại đã là con gái thì rất dễ mềm lòng trước bất cứ thứ gì bắt mắt. Đã là con gái thì rất thích những điều ngọt ngào. Mà cake thì cái nào cũng đẹp, cái nào cũng thơm ngon như thế. Hỏi sao đám bạn mình trước đây chỉ biết cá viên chiên, bò lá lốp dạo gần đây đã rủ nhau đi ăn bánh uống nước. Hỏi sao mình cũng đột nhiên nghĩ "mình có nên thử bake mấy món đơn giản vào kì nghỉ tới không nhỉ?". Nhưng mà ở một mình chán lắm. Không lẽ bake một mình, dọn một mình, ăn một mình xong rồi bực mình "vì sao có một mình mà mình cũng bày đặt ngựa ngựa vậy?"
Nếu được, sau này khi không còn ở đây nữa, mình muốn chụp hình và gửi thư cho Benj. Nhưng mà đó là nếu mình còn quen biết chú ấy đến lúc đó hahha. Còn không, mình sẽ nghĩ ra một câu chuyện, nhân vật nữ sẽ gửi thư cho nhân vật nam. Bức thư bắt đầu thế này "Hi Ryan, how have you been?...". Ok, Ryan là một cái random name, không liên quan gì hết. Vì mình không thích xài tên thật nếu nhân vật đó có thật trong đời mình. Vì mình thích để những người đọc duy nhất của mình tự hỏi "thằng này là thằng đó phải ko ta? nhỏ đó là mình chứ gì?..." hihihi
P.S: cái này được viết từ trưa t5 và bây giờ trưa t7 mới xong đó.
với lại mình cười hihihi không có nghĩa là ngủ dậy mình bị pede nha!
No comments:
Post a Comment