Tuesday, November 1, 2011

thứ ba trời không lạnh

Gần 1h sáng, Benj gọi điện hỏi tôi có muốn ra ngoài với chú ấy không, chú ấy chưa ăn gì và chuẩn bị pick up some fast food. Ngần ngừ một lát, tôi cũng gật đầu. Trên đường đi, cửa sổ xe hạ xuống, những bài hát lạ lẫm trong cái ipod cũ xì của chú ấy vang lên qua loa, buổi tối thật vắng vẻ đến trong lành và mát lạnh. Chúng tôi trở về, đậu xe trước apt. Chú ấy bắt đầu bữa tối và chúng tôi nói chuyện với nhau đến khi chú ấy ăn xong. Những câu chuyện không có quá nhiều liên kết, về bạn tôi mới nhuộm tóc, về bạn tôi mới gửi cho tôi những bài tập yoga, về sự chắc chắn trong câu nói của chị tôi khi tuyên bố sẽ phải thăng chức trước khi học tiếp master, về nỗi lo lắng mập mờ trong tôi về những gì mình muốn làm...Từ lúc nào chúng tôi có thể nói về nhiều điều với nhau như vậy? Một ngày nào đó sẽ đến, chú ấy rồi cũng sẽ trở thành một người từng đi qua trong cuộc sống của tôi. Điều đó khiến tôi cảm thấy an tâm, vì không phải sắp xếp lại tưởng tượng của mình về tương lai, lẫn hồi hộp muốn biết sẽ như thế nào khi nó xảy ra. 19 tuổi, tôi gặp chú ấy và đã xảy ra nhiều điều đáng nhớ, gọi là kỉ niệm cũng được. Bởi có lẽ tôi sẽ ghi nhớ chúng.
Đôi khi, tôi muốn nhảy ngay đến tuổi 24, 25. Tôi muốn nhìn thấy mình làm việc, tận hưởng, đi những đôi giày đẹp, mặc những bộ quần áo yêu thích, gặp gỡ bạn bè hằng tuần chỉ để nói những chuyện random random nhất trên đời. Tôi muốn nhìn thấy mình như một cô gái trẻ mà mỗi sáng chỉ cần thức dậy là đã muốn mỉm cười, chỉ cần nhìn vào gương là thấy mình xinh đẹp. Tôi muốn biết mình có còn tự băn khoăn với bản thân mình như lúc này nữa hay không...
Chưa bao giờ tôi nhận ra một ngày của mình, tâm trạng của mình lại có thể ảnh hưởng bởi những chuyện nhỏ nhặt xảy ra hằng ngày ở nơi xa tít đám bạn đang có mặt nhiều như vậy. Chuyện hằng ngày của tôi rốt cuộc cũng chỉ xoay quanh chuyện hằng ngày của tụi nó. Tôi sẽ định nghĩa mình như thể nào nếu chỉ có một mình với sự im lặng của những ngày chán chường loay hoay mãi cũng không biết làm gì? Rồi sẽ có lúc chẳng có gì rõ ràng trước mắt, nhưng tôi bây giờ đã bắt đầu tin vào sự chắc chắn về sự hiện diện của những người tôi gọi là "bạn".
Tháng 11 rồi hả? Nghe cứ như không phải thiệt vậy!
Hôm nay thèm ăn 5 cuốn gỏi cuốn.


No comments:

Post a Comment