Tuesday, July 28, 2009

Bèo dạt mây trôi


Tôi gặm hamburger sau khi lôi máy ảnh chụp mòn cả góc phố. Vẩn vơ thôi. Chẳng phải nghề của tôi, nhưng cái tính lãng đãng thích cầm máy một mình đi tìm những ngóc ngách khó ai nhận ra ở thành phố này luôn khiến tôi cảm thấy cuộc sống này còn giấu tôi nhiều điều và tôi cần phải khám phá nó. Tôi nghĩ như vậy cũng hay, nếu biết hết cuộc sống thì con người sinh ra để làm gì. Cái ý nghĩ thoáng qua trong đầu khiến tôi tự mỉm cười. Rồi tôi lại cười tiếp…vì chợt thấy việc tự mỉm cười thật là quá ngớ ngẩn với một thằng con trai "sần sùi" như tôi. Cái đói làm tôi giải quyết chiếc hamburger gọn gẽ. Tôi xem lại những gì mình đã chụp được. Không phải dân chuyên nghiệp nhưng cũng không là amateur, tất cả những gì hôm nay tôi thấy được qua ống kính không phải tồi. Tôi lững thững bước về nhà. Con đường quen thuộc trải dài. Người ta qua lại, lướt qua tôi nhanh chóng và vội vàng. Đôi khi tôi tự hỏi nếu mỗi lúc thế này, tôi dừng lại để mỉm cười với một ai đó không quen biết, hay chỉ nói "chào buổi tối" liệu có điều gì đến với tôi. Và đôi khi, tôi cũng không ngờ bản thân có thể nghĩ những điều vẩn vơ như vậy. Hay tại vì tôi vừa đi "khám phá cuộc sống" về , hay vì tôi vừa đá chân và đám lá và nhớ đến câu hát "you kick up the leaves and the magic is lost". Phép màu ? Chắc phép màu đang tắt nắng. Trời tối rồi.
ririn is now online
" hippie : anh lại ăn gì cho buổi tối ấy ?
" rinrin : hamburger . sao em ?
" hippie : thế mà là bữa tối àh ?
" rinrin : thì ăn vào buổi tối nên hamburger cũng là bữa tối thôi K
" hippie : anh nói thế mà được sao ?
" rinrin : thì nói thế nào mà không được hở em ? J
" hippie : thôi em thua. nhưng mai anh phải ăn bù với em đấy ?
" rinrin : sao lại phải ăn bù với em ?
" hippie : thế thì làm thế nào em biết được ít nhất trong tuần anh cũng phải ăn một bữa cho ra trò chứ ?
" rinrin : oh, vậy là phải ăn-cho-ra-trò cơ àh ?
" hippie :
" hippie : lấy dây túm lại thì 5h30 pm ngày mai ở teaspoon
" rinrin : này này, ít nhất anh phải được chọn chỗ chứ ?
" hippie : thế anh nghĩ ra được ở đâu hay hơn nào ?
" rinrin : được rồi, được rồi, teaspoon thì teaspoon, em cứ thích cái quán trẻ con ấy thế
" hippie : watever guy ! >:p
hippie is now offline

Tôi sắp phải đi. Không phải là đi nơi nào khỏi thành phố này hay đại loại thế mà xa, xa hơn nhiều. Nửa vòng trái đất. Như vậy có đủ xa để tôi không còn thích anh ? Cửa sổ quán Teaspoon này lúc nào cũng khiến tôi phải chọn chỗ ngồi cạnh nó. Không phải là kính nước như trong những quán sang trọng khác, chỉ đơn giản là cửa sổ màu trắng nhìn ra một vườn hoa đủ màu, có chiếc xe cút kít dựng giữa đường, vô tình hay cố ý, trên đó có mấy chậu hoa cúc dại màu vàng. Với tôi, như vậy để tôi thích gọi cái vườn hoa ấy là "cánh đồng" hoa rồi, vì tôi thấy có cái gì xa xăm khi nhìn nó.
_Này, đây là sofa ở quán chứ có phải phòng khách nhà em đâu mà ngồi mãi cái kiểu xếp bằng cả 2 chân như thế ?
Tôi ngước lên, anh vừa mới tới, đứng sau sofa đối diện
_Em cứ mặc. Anh gọi gì đi.
_Anh chả biết thế nào là ăn-cho-ra-trò cả. Em gọi cả đi.
_Được thôi !
3 phút trước, tôi còn đang thẫn thờ về những thứ xa xăm nơi "cánh đồng hoa" và bây giờ, tôi lại trở thành con bé-tôi-tinh-ranh-ngày-thường. Tôi đã quen thế này để anh không thấy một đứa khác không-phải-lúc-nào-cũng-vui-vẻ. Uh, chỉ để anh không nhận ra thôi mà ! Tôi gọi cho 2 đứa một đĩa mì spagetti lớn nhiều thịt bò để thêm vào đó thật nhiều tương ớt. Anh nhăn mặt, kiểu đùa cợt :
_Thế này thì khác gì hamburger đâu ! Lại fastfood thôi mà.
_Nhưng thế này tốt hơn anh gặm cái hamburger khô khốc một mình.
Nói sao cũng được, nhưng chúng tôi đều thích ăn thế này. Thêm tương ớt cho nhiều vào, rồi lại bảo nhau mà chun mũi hít hà nút liền một hơi cọng mì dài thật dài. Anh và tôi giành nhau mấy miếng thịt bò ngon lành. Nói. Cười. Hì hục ăn. Tương ớt dính đầy miệng chúng tôi và sau khi ăn xong, thế nào cái bàn cũng không còn là cái bàn ban đầu nữa : vương vãi lung tung như 2 đứa con nít vừa giành nhau một bữa ăn.
_Lau miệng đi "nhi đồng", con gái mà ăn uống như thế đấy ! Anh đưa tôi miếng khăn giấy
_Anh bảo em "nhi đồng" thì cũng nhìn lại miệng anh đi chứ !
Chúng tôi chợt nhin nhau mà phì cười. Mỗi lần đi ăn với nhau đều như thế. Đôi khi cùng cười không vì cái gì cả, muốn cười là cười. Vậy thôi. Chị phục vụ quen thuộc, chỉ có nụ cười dường như lúc nào cũng mới đến dọn bớt mớ lung tung trên bàn cho chúng tôi. Giọng trong trẻo :"Như cũ nữa phải không em?"
_Dạ đúng rồi chị !

Ăn xong đĩa mì spagetti thật to mà theo em là một bữa-ra-trò ấy, cay thật ! Cô phục vụ biết ý, hỏi để gọi là có hỏi, đem ra cho tôi cafe baileys và lipton đá 3 tầng cho em. Ở Teaspoon này, người ta bỗng trở nên thích những thứ quen thuộc thì phải ? Hôm nay em không như mọi ngày. Tôi thấy em nhìn thẫn thờ ra cửa sổ, nơi vườn hoa rực rỡ, đến nỗi em không nhìn thấy tôi đến, không nhìn thấy tôi đang nhìn em từ lúc nào, cho đến khi tôi lên tiếng. Em quay ngắt mình, lại cười, lại nói che khuất đi cái thẫn thờ mà tôi vừa thấy. Em kéo cái ống hút được cô phục vụ xoắn thành những vòng nhỏ ra dài ngoằn, nghịch lớp bọt trên cùng của ly lipton.
_Anh lên chơi một bài piano đi.
_Cái gì ? Sao anh lại phải chơi piano ?
_Vì từ trước giờ em chưa bao giờ nghe piano trong quán này cả.
_Anh phải đàn thật àh ?
_Uh, thật chứ anh
_Nhưng ai lại mặc đồ bụi bặm thế này đàn piano !
_Thì bây giờ anh là người đầu tiên.
Tôi tỏ vẻ lưỡng lự thế nhưng thật lòng không muốn từ chối, vì tôi biết chắc chắn em đang có chuyện gì.
_Thôi cũng được, anh phải đàn bài gì nào ?
_Bèo dạt mây trôi
_Trời, em có bị làm sao không đấy, ai lại đàn piano bài đó bao giờ ?
_Thì em đã bảo anh là người đầu tiên mà. Anh từng khoe đàn qua bài đó rồi phải không ?
_À ừ thì đúng vậy nhưng bài đó thường quá
_Em thích thế
Tôi bước lên cây piano được đặt lên cao hơn sàn nhà Teaspoon, ngay góc tường có cánh cửa sổ màu trắng. Tôi không biết cây đàn này đã có ai chơi trước kia chưa vì kì thực là tôi cũng như em, chưa thấy ai chơi một bản nhạc nào trên cây đàn này bao giờ. Tôi bình thản đặt tay lên phím đàn và cảm thấy mọi người trong quán đang nhìn tôi. Một thoáng ngạc nhiên ngay từ khi những nốt nhạc chậm rãi lơ lửng khắp không gian. Họ ngạc nhiên vì thấy một anh chàng "bụi bặm" ngồi vào cây piano hay ngạc nhiên vì lâu rồi và cũng có thể lần đầu tiên nghe thấy tiếng piano trong quán này.Tôi nhìn vào từng phím đàn mà vẫn cảm giác được em đang nhìn tôi, khác với cái cách mọi người đang làm. Dưới ánh đèn trong quán, tiếng đàn vẫn đều đặn bay khắp gian phòng. Mọi người như dừng lại cuộc nói chuyện, dừng lại tiếng khuấy li leng keng, cả cô phục vụ cũng không qua lại bận rộn mà đứng dựa vào tường. Chỉ có tiếng đàn, chỉ có nhũng lấn cấn về em…Nghe khe khẽ "bèo dạt mây trôi chốn xa xôi…"

Signing in as rin_buloong
You have one new mail message
"Anh a, em dang o Mi. The la xa qua. Cho em noi that nhu khong phai dang noi voi anh vay nhe. Hinh nhu em da tung thich anh, anh a. Thich thoi, chua phai yeu dau nhe. Nguoi ta co the yeu mot nguoi ca doi, chu dau ai chac chan se thich mot nguoi ( nhu anh ) ca doi. Nua vong trai dat, 12 tieng dong ho chenh lech nay, em dang song ngay cua em va anh dang chim trong dem cua anh. Cua anh, va cua em, ta co gi chung dau ? Em se van nho co nhung ngay ta cho nhau (onl), co nhung ngay invi ma van co nguoi vao buzz ko cho em nghe nhac, co nhung ngay spagetti tuong ot that cay. Em co dang an gi voi tuong ot dau ma van thay cay cay qua anh a, hinh nhu cay o song mui va khoe mat. Co le khoang cach da du xa, va thoi gian da du chenh lech de thoi nghi mai ve mot nguoi yeu em-nhu-mot-nguoi-anh. Thoi nhe, em da tung thich anh-ko-phai-nhu-mot-dua-em-gai ! Beo roi cung dat, may roi cung troi, phai khong anh ?"
Signing in as hippie_ocvit
You have one new mail message
"Ta con chung mot bau troi. Beo se dat, may se troi…………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………. ……………………………………………………………………………….ve phia nhau"

Bên này mặt trời đang chói
Bên kia ông trăng đang lên
Bên này vừa xong cái mím môi thật chặt. Nhấn send.
Bên kia…có nước mắt nào khẽ rơi !

4 comments:

  1. lâu mới thấy 1 entry khác lạ so với mấy entry trc trong blog e ^^

    ReplyDelete
  2. Koo ah , tay nghe viet lach cua may duoc lam do. Cu the ma tien nha , rui may se co the xuat ban truyen nhu mong muon(so luong 20). Cu the ma tien nha.

    ReplyDelete
  3. t thề với m, đọc tới cái "...về phía nhau.", tim t nó đập một cái đùng!!! đau đó.

    ReplyDelete