Friday, July 31, 2009

July 31, 2009

Chả hiểu sao, mình nằm lê lết đọc hết luôn cuốn Trại Hoa Vàng, lòng vẫn thầm nghĩ cuốn sách mình đang cầm trên tay tên là Mắt Biếc, đang nóng lòng xem chi tiết nào đc gọi là "mắt biếc" thì đến trang thứ 315 của cuốn truyện 345 trang, mình phát hiện cuốn Trại Hoa Vàng tên là Trại Hoa Vàng.
Một cách buồn cười, kế hoạch của mình thường bị thay đổi trong vài tíc tắc.
#1 : Chiều mặc đồ, cột tóc, mang dép, lấy tiền, bỏ điện thoại vô túi hết trơn, gọi cho con Khanh bảo nó đi chưa thì nó nói mưa lớn quá thôi ở nhà đi, tuần sau rồi đi.
#2 : mình đang suy nghĩ cuộc gặp gỡ ngày mai giữa mình và chàng-trai-học-chung-cấp-2 của mình sẽ thế nào, mình sẽ nói gì, xuất hiện thế nào, tối về viết blog kể lại ra sao. Mình bò lên mạng nhưng invi. Chả hiểu bằng cách nào "ảnh" biết mà buzz mình bảo là mai hẹn sớm hơn nửa tiếng, quán đối diện chỗ hẹn, có thêm 2 chàng-trai-bạn-cấp-2 nữa. Nghe giờ hẹn dời lên, mình thấy rầu vì phải dậy sớm nữa. Nghe thêm sự xuất hiện của 2 "chàng trai" nữa, mình thấy mắc cười một cách nhảm nhí.
#3 : mình đã tưởng tượng ngày mai ở hồ con rùa, 4 con người lớp vus xưa cũ sẽ gặp nhau, nói chuyện, ăn uống linh tinh như hồi còn đi học. Rốt cuộc, cậu bạn k đi được vì nội bộ gia đình lục đục. Mình thì không trách vì đã nghe một câu ấm lòng hết sức :"bộ bà tưởng bạn bè sắp đi mà tui không muốn gặp bà sao?", có điều hơi bị hụt !
----> rốt cuộc, mình tính không lại trời tính. Nghĩ sao vậy, mình thì học toán đc 11 năm là cùng, còn ông trời đó, ổng ở trên đời này cả tỉ năm rồi !

Đường còn dài, còn dài...!

Trưa không ngủ. Buồn ngủ lay lất mà không ngủ được. Im lặng quá. Mấy cái nhà mái tôn xung quanh lâu lâu gió đập nghe tôn bay phần phật. Tức mình dậy lấy cuốn Đường còn dài, còn dài vinibook mới giao đọc. Loại sách mỏng, đúng giá 26k, tác giả việt nam, không như những cuốn về tình yêu chân chính theo nhiều định nghĩa của nhiều ông tác giả nước ngoài đem về dịch cẩn thận, biên tập cẩn thận, để trên kệ nhà sách cẩn thận rồi cứ như cầm dao cắt cổ mà người mua là những con gà, và ta có từ : cắt cổ gà thay vì lấy huyết thì lấy tiền. Câu này nghe mỉa mai quá ! Nhưng đột nhiên mình nghĩ ra thấy lạ lạ nên type.
Nằm trong phòng, quạt thỏ thẻ rầm rì. Cứ như mọi thứ đều đứng lại. Đọc xong cuốn sách thấy lòng mình hẫng ra, nôn nao một cách kì cục. Nó giống như cái lần mình đứng cửa sổ nhìn mưa rơi trên mấy mái nhà tôn xung quanh, tự dưng nghĩ ra câu "nước mĩ có những mái tôn không anh", đem trưng lên blast 360 bị cả khối người thấy rồi chọc chọc. Lần đó, dự định trước khi đi sẽ để lại một tác phẩm "để đời trên thiên hạ" tên : Nước Mĩ có những mái tôn không anh ?
Chủ nhật tuần này là 1, chủ nhật tiếp là 2, đến chủ nhận thứ 3 là mình bấm nút biến. THật ra hổm giờ không hề nghĩ gì nhiều về vụ này, thấy...khoái khoái nữa là khác, tự nghĩ : trời ơi, cuộc đời mình sắp thay đổi một cách rõ ràng ! giống như con Bom hay nói mình đi Mĩ đổi đời. Nhưng giờ thiệt chứ, thấy cũng thê lương nha. Ba mẹ mình không biết có sụt sùi ngoài sân bai như trời mưa hổm giờ không. Một buổi sáng thức dậy xuống sào đồ kiếm cái áo thun nào mặc đi ăn sáng, đột nhiên lòng tự hỏi : sao áo của mình biến mất hết rồi ? Vài bữa sau hay tin, mẹ nhờ cô giúp việc ủi gần hết đống áo bỏ vô va li sẵn. Tình yêu to lớn của những bà mẹ dành cho đứa con út, lúc nào cũng bự chảng một cách ngồ ngộ, đôi khi thấy cũng thương mà đôi khi thấy cũng bực.
Bây giờ mình phải đi vì có hẹn với Khanh và Bá Việt rồi-2 con người đến đêm trước ngày hẹn còn không nhớ là có hẹn và mình tự nhủ : không nhắc chắc 2 người đó đơn phương xù mình bơ mỏ giữa chợ.
Bai ! Tối về gặp !

Tuesday, July 28, 2009

Bèo dạt mây trôi


Tôi gặm hamburger sau khi lôi máy ảnh chụp mòn cả góc phố. Vẩn vơ thôi. Chẳng phải nghề của tôi, nhưng cái tính lãng đãng thích cầm máy một mình đi tìm những ngóc ngách khó ai nhận ra ở thành phố này luôn khiến tôi cảm thấy cuộc sống này còn giấu tôi nhiều điều và tôi cần phải khám phá nó. Tôi nghĩ như vậy cũng hay, nếu biết hết cuộc sống thì con người sinh ra để làm gì. Cái ý nghĩ thoáng qua trong đầu khiến tôi tự mỉm cười. Rồi tôi lại cười tiếp…vì chợt thấy việc tự mỉm cười thật là quá ngớ ngẩn với một thằng con trai "sần sùi" như tôi. Cái đói làm tôi giải quyết chiếc hamburger gọn gẽ. Tôi xem lại những gì mình đã chụp được. Không phải dân chuyên nghiệp nhưng cũng không là amateur, tất cả những gì hôm nay tôi thấy được qua ống kính không phải tồi. Tôi lững thững bước về nhà. Con đường quen thuộc trải dài. Người ta qua lại, lướt qua tôi nhanh chóng và vội vàng. Đôi khi tôi tự hỏi nếu mỗi lúc thế này, tôi dừng lại để mỉm cười với một ai đó không quen biết, hay chỉ nói "chào buổi tối" liệu có điều gì đến với tôi. Và đôi khi, tôi cũng không ngờ bản thân có thể nghĩ những điều vẩn vơ như vậy. Hay tại vì tôi vừa đi "khám phá cuộc sống" về , hay vì tôi vừa đá chân và đám lá và nhớ đến câu hát "you kick up the leaves and the magic is lost". Phép màu ? Chắc phép màu đang tắt nắng. Trời tối rồi.
ririn is now online
" hippie : anh lại ăn gì cho buổi tối ấy ?
" rinrin : hamburger . sao em ?
" hippie : thế mà là bữa tối àh ?
" rinrin : thì ăn vào buổi tối nên hamburger cũng là bữa tối thôi K
" hippie : anh nói thế mà được sao ?
" rinrin : thì nói thế nào mà không được hở em ? J
" hippie : thôi em thua. nhưng mai anh phải ăn bù với em đấy ?
" rinrin : sao lại phải ăn bù với em ?
" hippie : thế thì làm thế nào em biết được ít nhất trong tuần anh cũng phải ăn một bữa cho ra trò chứ ?
" rinrin : oh, vậy là phải ăn-cho-ra-trò cơ àh ?
" hippie :
" hippie : lấy dây túm lại thì 5h30 pm ngày mai ở teaspoon
" rinrin : này này, ít nhất anh phải được chọn chỗ chứ ?
" hippie : thế anh nghĩ ra được ở đâu hay hơn nào ?
" rinrin : được rồi, được rồi, teaspoon thì teaspoon, em cứ thích cái quán trẻ con ấy thế
" hippie : watever guy ! >:p
hippie is now offline

Tôi sắp phải đi. Không phải là đi nơi nào khỏi thành phố này hay đại loại thế mà xa, xa hơn nhiều. Nửa vòng trái đất. Như vậy có đủ xa để tôi không còn thích anh ? Cửa sổ quán Teaspoon này lúc nào cũng khiến tôi phải chọn chỗ ngồi cạnh nó. Không phải là kính nước như trong những quán sang trọng khác, chỉ đơn giản là cửa sổ màu trắng nhìn ra một vườn hoa đủ màu, có chiếc xe cút kít dựng giữa đường, vô tình hay cố ý, trên đó có mấy chậu hoa cúc dại màu vàng. Với tôi, như vậy để tôi thích gọi cái vườn hoa ấy là "cánh đồng" hoa rồi, vì tôi thấy có cái gì xa xăm khi nhìn nó.
_Này, đây là sofa ở quán chứ có phải phòng khách nhà em đâu mà ngồi mãi cái kiểu xếp bằng cả 2 chân như thế ?
Tôi ngước lên, anh vừa mới tới, đứng sau sofa đối diện
_Em cứ mặc. Anh gọi gì đi.
_Anh chả biết thế nào là ăn-cho-ra-trò cả. Em gọi cả đi.
_Được thôi !
3 phút trước, tôi còn đang thẫn thờ về những thứ xa xăm nơi "cánh đồng hoa" và bây giờ, tôi lại trở thành con bé-tôi-tinh-ranh-ngày-thường. Tôi đã quen thế này để anh không thấy một đứa khác không-phải-lúc-nào-cũng-vui-vẻ. Uh, chỉ để anh không nhận ra thôi mà ! Tôi gọi cho 2 đứa một đĩa mì spagetti lớn nhiều thịt bò để thêm vào đó thật nhiều tương ớt. Anh nhăn mặt, kiểu đùa cợt :
_Thế này thì khác gì hamburger đâu ! Lại fastfood thôi mà.
_Nhưng thế này tốt hơn anh gặm cái hamburger khô khốc một mình.
Nói sao cũng được, nhưng chúng tôi đều thích ăn thế này. Thêm tương ớt cho nhiều vào, rồi lại bảo nhau mà chun mũi hít hà nút liền một hơi cọng mì dài thật dài. Anh và tôi giành nhau mấy miếng thịt bò ngon lành. Nói. Cười. Hì hục ăn. Tương ớt dính đầy miệng chúng tôi và sau khi ăn xong, thế nào cái bàn cũng không còn là cái bàn ban đầu nữa : vương vãi lung tung như 2 đứa con nít vừa giành nhau một bữa ăn.
_Lau miệng đi "nhi đồng", con gái mà ăn uống như thế đấy ! Anh đưa tôi miếng khăn giấy
_Anh bảo em "nhi đồng" thì cũng nhìn lại miệng anh đi chứ !
Chúng tôi chợt nhin nhau mà phì cười. Mỗi lần đi ăn với nhau đều như thế. Đôi khi cùng cười không vì cái gì cả, muốn cười là cười. Vậy thôi. Chị phục vụ quen thuộc, chỉ có nụ cười dường như lúc nào cũng mới đến dọn bớt mớ lung tung trên bàn cho chúng tôi. Giọng trong trẻo :"Như cũ nữa phải không em?"
_Dạ đúng rồi chị !

Ăn xong đĩa mì spagetti thật to mà theo em là một bữa-ra-trò ấy, cay thật ! Cô phục vụ biết ý, hỏi để gọi là có hỏi, đem ra cho tôi cafe baileys và lipton đá 3 tầng cho em. Ở Teaspoon này, người ta bỗng trở nên thích những thứ quen thuộc thì phải ? Hôm nay em không như mọi ngày. Tôi thấy em nhìn thẫn thờ ra cửa sổ, nơi vườn hoa rực rỡ, đến nỗi em không nhìn thấy tôi đến, không nhìn thấy tôi đang nhìn em từ lúc nào, cho đến khi tôi lên tiếng. Em quay ngắt mình, lại cười, lại nói che khuất đi cái thẫn thờ mà tôi vừa thấy. Em kéo cái ống hút được cô phục vụ xoắn thành những vòng nhỏ ra dài ngoằn, nghịch lớp bọt trên cùng của ly lipton.
_Anh lên chơi một bài piano đi.
_Cái gì ? Sao anh lại phải chơi piano ?
_Vì từ trước giờ em chưa bao giờ nghe piano trong quán này cả.
_Anh phải đàn thật àh ?
_Uh, thật chứ anh
_Nhưng ai lại mặc đồ bụi bặm thế này đàn piano !
_Thì bây giờ anh là người đầu tiên.
Tôi tỏ vẻ lưỡng lự thế nhưng thật lòng không muốn từ chối, vì tôi biết chắc chắn em đang có chuyện gì.
_Thôi cũng được, anh phải đàn bài gì nào ?
_Bèo dạt mây trôi
_Trời, em có bị làm sao không đấy, ai lại đàn piano bài đó bao giờ ?
_Thì em đã bảo anh là người đầu tiên mà. Anh từng khoe đàn qua bài đó rồi phải không ?
_À ừ thì đúng vậy nhưng bài đó thường quá
_Em thích thế
Tôi bước lên cây piano được đặt lên cao hơn sàn nhà Teaspoon, ngay góc tường có cánh cửa sổ màu trắng. Tôi không biết cây đàn này đã có ai chơi trước kia chưa vì kì thực là tôi cũng như em, chưa thấy ai chơi một bản nhạc nào trên cây đàn này bao giờ. Tôi bình thản đặt tay lên phím đàn và cảm thấy mọi người trong quán đang nhìn tôi. Một thoáng ngạc nhiên ngay từ khi những nốt nhạc chậm rãi lơ lửng khắp không gian. Họ ngạc nhiên vì thấy một anh chàng "bụi bặm" ngồi vào cây piano hay ngạc nhiên vì lâu rồi và cũng có thể lần đầu tiên nghe thấy tiếng piano trong quán này.Tôi nhìn vào từng phím đàn mà vẫn cảm giác được em đang nhìn tôi, khác với cái cách mọi người đang làm. Dưới ánh đèn trong quán, tiếng đàn vẫn đều đặn bay khắp gian phòng. Mọi người như dừng lại cuộc nói chuyện, dừng lại tiếng khuấy li leng keng, cả cô phục vụ cũng không qua lại bận rộn mà đứng dựa vào tường. Chỉ có tiếng đàn, chỉ có nhũng lấn cấn về em…Nghe khe khẽ "bèo dạt mây trôi chốn xa xôi…"

Signing in as rin_buloong
You have one new mail message
"Anh a, em dang o Mi. The la xa qua. Cho em noi that nhu khong phai dang noi voi anh vay nhe. Hinh nhu em da tung thich anh, anh a. Thich thoi, chua phai yeu dau nhe. Nguoi ta co the yeu mot nguoi ca doi, chu dau ai chac chan se thich mot nguoi ( nhu anh ) ca doi. Nua vong trai dat, 12 tieng dong ho chenh lech nay, em dang song ngay cua em va anh dang chim trong dem cua anh. Cua anh, va cua em, ta co gi chung dau ? Em se van nho co nhung ngay ta cho nhau (onl), co nhung ngay invi ma van co nguoi vao buzz ko cho em nghe nhac, co nhung ngay spagetti tuong ot that cay. Em co dang an gi voi tuong ot dau ma van thay cay cay qua anh a, hinh nhu cay o song mui va khoe mat. Co le khoang cach da du xa, va thoi gian da du chenh lech de thoi nghi mai ve mot nguoi yeu em-nhu-mot-nguoi-anh. Thoi nhe, em da tung thich anh-ko-phai-nhu-mot-dua-em-gai ! Beo roi cung dat, may roi cung troi, phai khong anh ?"
Signing in as hippie_ocvit
You have one new mail message
"Ta con chung mot bau troi. Beo se dat, may se troi…………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………. ……………………………………………………………………………….ve phia nhau"

Bên này mặt trời đang chói
Bên kia ông trăng đang lên
Bên này vừa xong cái mím môi thật chặt. Nhấn send.
Bên kia…có nước mắt nào khẽ rơi !

Friday, July 24, 2009

mua sách giữa đêm

Nói thật là mình không sao hiểu nổi tại sao quận 9 lại không nằm trong nội thành. Rõ ràng là lúc nào ghi địa chỉ, mình cũng nắn nót ghi : ...quận 9, HCM !
Nghĩa của "nội thành" không phải là "trong thành phố" sao cà !
Ngộ quá hà !
Thật ra tại mình tốn 8000 phí vận chuyển mua sách vinabook nên mới lòi ra vụ này. Rồi còn cái phí thanh toán là phí gì mà cũng 8000. Khó hiểu ! Không vì lỡ làm mất cuốn "nằm ở lưng đồi" (mà cũng không hiểu sao mất)của con Khanh thì đừng bao giờ mơ thấy mình mua sách kiểu này.
Mà sao ghét kiểu bị cho ra rìa khỏi thành phố ghê nơi ! Thấy tức tức ! Ta đây nội ngoại gốc rễ chồi ngọn đều ở đây, dân HCM chính gốc. Thử hỏi ở trung tâm bao nhiêu người nhập cư chớ. THật là unfair !

Monday, July 20, 2009

mình ko muốn mình mai sẽ lại thức khuya nữa...!

Khi không lại ước gì đêm dài dài ra và mình sẽ ngồi yên trước máy tính kiếm kiếm tìm tìm đọc văn chương bá láp. Mà cũng chẳng phải khi không gì đâu. Mình buồn thật đấy. Mình không cần biết gì nữa, tự nhiên thấy rất bực với ba, mẹ, lẫn với Linh. Mình không muốn nói với ai lời nào. Mình luôn biết đôi khi mình quá đáng xấc xược làm mọi người buồn, nhưng nói thật, mình tức đến phát điên khi mẹ nói là mai mốt về sẽ qua chỗ Linh để Linh dắt về. Mình dễ đến muốn la hét lên :"đối với mẹ, con có ở Mĩ 10 tháng trời thì mẹ cũng không thể an tâm, không tin con một chút nào hả?", nhưng mình không nói nổi, và cuộc cãi vã mình không tham gia trước đó đã đủ lắm rồi.
Cái phận làm em nó vậy. Ngày nhỏ, bạn có thể sẽ thích phát điên khi được mọi người cưng nhất nhà. Lớn lên một chút, bạn sẽ thấy kiêu hãnh nếu bạn cùng học thầy cô chị bạn đã từng học và được khen nức nở. Già thêm tí tuổi, bạn thấy tủi thân khủng khiếp khi chị mình đá mình ra mấy cuộc đi chơi Sài Gòn và thay vào đó là con em họ. Lớn tí nữa, những ngày chị bạn trở về nhà, chị em thân thiết nhau hơn nhưng nhiều khi bạn vẫn bị la lối với những câu đầy vẻ người lớn đến phát ghét từ miệng chị bạn, dù bạn biết mình cũng vô lí thật đấy. Rồi khi chị bạn đã bước qua tất cả mơ mộng của bạn bây giờ, bạn biết chị bạn có một thế giới khác, những câu chuyện tình yêu kể vắn tắt cho bạn nghe, những suy nghĩ kì lạ bạn không lí giải nổi và đôi khi thấy mình không thích nghi được. Thật kì lạ khi những năm tháng đi học, bạn học lại y chang những lớp chị bạn đã học, từ lớp 1 đến lớp 11 rồi qua bên kia, bạn lại ở nhà host mà chị bạn từng được cưng kinh khủng và học ngôi trường chị bạn từng trải qua năm 12 ở Mĩ. Ba mẹ giải thích đơn giản, nhà đó cho an toàn và ba mẹ yên tâm. Bạn hiểu tất cả vì cũng từng đọc báo về mấy gia đình xấu khi du học, bạn cũng thấy ngồ ngộ và vui ui khi cả 2 chị em đều có chung ba mẹ nuôi, nhưng thấy lòng mình cũng hụt đi một phần không biết mình sẽ xoay xở ra sao trong cái sự yên tâm đó.
Mình đếm còn 4 tuần nữa là không còn ở chốn này nữa rồi, vậy mà những ngày này mới tệ bạc làm sao. Giá mà sáng thức dậy, không thấy nặng nề và chán nản đến độ không thèm học av nưa hoặc là giá mà đùng một cái, mình đi liền đi. Dẫu biết rằng cái giá mà số 2 thật ác độc với ba mẹ, và đến lúc đó mình sẽ lại giá mà mình có thêm thời gian chút xíu, nhưng lúc này, mình chỉ nghĩ được có vậy.

Saturday, July 18, 2009

sincerity


Thằng Gia Bảo hay hỏi mình mấy câu với một kiểu rất chân thành như là :
-Chị Thảo, ở nhà chị Thảo có hay nói chuyện một mình giống vậy ko ?
hoặc là :
-Hồi nhỏ chị Thảo có ghét chị chị Thảo ko ?
Cuộc đời sao còn có mấy chuyện nhỏ nhặt mà chân thành kinh khủng vậy không biết.

Monday, July 13, 2009

hei, I'm saying goodbye to you !

So my first entry at 360 was on Fri, July 7, 2006
and my last one was on Fri, July 3, 2009
I know I will miss those 3 years with emotional entries somehow. Everything must go to an end so that we never get bored with something. That's why God envies of us. Every day can be the last day :)
Edited post # 1 :
In the very last moment, I received a testimonial from "anh chuyên lí". HEhe ! Kinda cool when I saw it. Hei, we've added each other as friends at 360 for all that time but why up till now, you just gave me this ? :-w :-w :-w. What if I don't stay up so late ? If so, I never see it right ? You should have done this earlier man ! Anyway, you make me feel cool in the middle of the night. Thanks man !

Thursday, July 2, 2009

July 03, 2009

360 những ngày cuối, vắng tanh hơn chùa bà đanh. Mình rồi cũng trở thành kẻ phản bội, quay ra type bên blogspot trong khi 360 vẫn còn. Hôm nọ nhận được cái mail của 360 team, last warning, đúng 14 ngày nữa sẽ close. Tự nhiên thấy 360 cũng đàng hoàng tử tế lắm chứ. Dầu gì, mình đã trải qua rất nhiều với 360 này.
Mấy bữa, đột nhiên quay ra nhớ thằng Sơn Hải mới đau. Nhớ cái bữa mình đi converse xám học thể dục mà ko tìm được 2- chiếc- vớ- giống- nhau, hai cái chân phồng lên muốn méo mặt. Mà bữa đó còn phải nhảy đụng cái cây tầm vông bắc ngang qua nữa chớ. Thiệt tình sợ ông nội dạy thể dục thấy mẹ, ko biết mình nhảy có tới ko nữa. Nói nó vậy, nó nói lại mình : "Chân bà đau kìa ko lo. Tui còn lo ko biết bà nhảy nổi ko nữa chứ đừng nói nhảy tới" Mẹ ơi, ngày đó mình cũng thấy hơi hơi cảm động thiệt.
Mấy bữa, đột nhiên ngẫm nghĩ. Cái tháng này là tháng cô hồn gì mà nhiều người mất quá. Đến hnay, à ko, hqua, con Hiền lại nhắn cho một cái tin buồn. 1 năm trước giờ này, mình cũng cảm thấy hoang mang tột độ. Cái cảm giác hằng ngày vẫn gặp mặt một người, rồi một hôm mở mắt ra, đầu tiên là thấy bình thường rồi lại nhớ ra mình sẽ không bao giờ gặp người đó nữa. Cái cảm giác đó, nó đau kinh khủng. Nó khiến người ta hoang mang quắc queo và những buổi chiều ngồi ở ghế đá nhìn ra đường lúc trời đang sụp tối buồn hơn bao giờ hết. Mình thích cái câu này trong tiếng anh : it sucks !
Mấy bữa, mark lung tung trong calendar của đt. Ko phải là một tuần mà nhìn con số nào cũng in đậm vì mark đầy bài kiểm tra. Hôm 30/6 mình mark : goodbye ! ; 30/7 : khôi bay ; 14/8 : thu thảo bay. Hôm nay thì mình mark ngày 2/7.
Tự nhiên thấy hồi trước mình đã nghĩ một điều sai lầm. Thà biết rằng một người còn tồn tại mà mình có thể không bao giờ gặp lại nữa cũng đỡ hơn rằng mình muốn gặp ai đó phát điên lên được nhưng thật sự là không thể nào. Cái ý nghĩ đó thật sự rất tệ và cứa lòng mình một tẹo. Nó khiến mình luôn phải cụp mắt xuống để giấu những giọt- nước- luôn- mặn chực chờ bất kì khi nào mình đột nhiên nghĩ về người mà mình không bao giờ gặp lại nữa.
Cuộc đời ngắn ngủi nhỉ ? Gặp nay rồi ai biết mai gặp nữa hôn ? Mình đang nghĩ rằng chắc là đôi khi, nên dẹp bà nó cái được gọi đùa là "nhục mặt" sang một bên, để gặp những người mà nhiều lúc bạn chỉ chép miệng "anyway, he/she is still living".
Wei, nhớ cái câu một con nhỏ phản diện trong một cái film dở ẹc nói là "you can't make life longer but you can make it better"