Sunday, November 18, 2012

tui là một con ốc random

Bây giờ là 1.35am, tự nhiên muốn viết blog. Vì sao, vì bà Linh bị nhức đầu đang nói chiện cái kiu đi ngủ trưa cái biến mất, Yến ko trả lời tin nhắn, chắc đã pass out sau một ngày bưng phở mặc dù nó nói hôm nay tiệm ế, người bạn 19 tuổi cũng lơ mình còn fb thì im thin thít. Gặp hôm nay chơi board games với mọi người mắc cười ơi mắc cười +  uống 2 li trà cái tự nhiên thấy sung sung giống như đang đi du lịch hoặc sleepover, cứ không muốn ngủ mà nói chuyện hoài nói chuyện hoài mà không có ai nói chuyện hết trơn.
Thứ 2 về má nuôi rồi, nói thiệt là lần này thấy khá excited vì sẽ được gặp bf của má nuôi. Cảm thấy mừng cho má nuôi vì cuối cùng (well hopfully) cũng tìm được một ai đó, mới thôi cô đơn lắm luôn. Cô đơn mình trải qua rồi, mặc dù đó là kiểu cô đơn của cô bé trẻ tuổi xa nhà vì khó tính nên ít giao du xã hội, và mình nhận ra, thứ đáng sợ nhất trên đời chính là cảm thấy không có ai ở đó cho mình, không có ai mà mình có cảm giác có thể hiểu chính xác cảm giác của mình, không có ai mà chỉ cần gặp người đó, mình sẽ tự nhủ thầm trong lòng "ồ đây là cuộc sống mình mong muốn". Lúc mà cô đơn không có muốn gì hết, thấy mọi thứ vô nghĩa lắm, mình đang cố gắng vì cái gì cũng không biết, chỉ là không thể để mọi thứ trượt ra khỏi tầm tay nên cứ phải cố gắng thôi.
Quay qua quay lại nhìn góc phải bên dưới màn hình cái thấy gần 20/11, nói chứ nhớ cảm giác là học sinh mặc đồng phục đi học đó. Mà phải là cấp 2 kìa, tại lúc đó có học cái gì đâu, lên cấp 3 lhp học nhiều mệt muốn chết về nhà chỉ muốn quăng cặp đi ngủ. Cấp 2 là lúc cảm thấy tự tin khủng khiếp, tự tin đến nỗi bây giờ nhìn lại không hiểu vì sao lúc đó có thể tự tin như vậy, cười cười nói nói với tất cả mọi người. Lên cấp 3 hả, trời ơi, lần đầu tiên tiếp xúc với chốn thành thị, gặp không có đứa nào cấp 2 học chung với mình nên lúc đó cảm thấy insecure lắm, rồi vì không đi học thêm nên bị học dở nên cũng thấy thua kém, bắt đầu thấy nhiều cá tính làm mình phải đặt dấu chấm hỏi cực đại trong đầu, hình như năm 12 lớp có đoàn kết hơn nhưng 2 năm học ở đó có những toan tính xảy ra  khiến mình cảm thấy không hiểu nổi. Mình kết thân với một số người bạn, rồi sau này không giữ liên lạc nhiều, rồi thì cuộc sống của đứa này cũng không còn liên quan tới đứa kia nữa, không ai níu kéo, lòng mình đôi khi cũng tự hỏi đứa này đứa kia đang làm gì nhưng mà cũng chỉ dừng lại ở đó, giờ mà nói chuyện lại thấy không hạp cái tự dưng mang thêm một cục khó chịu trong lòng, mệt. Everybody's changing, and it usually happens that our changes just dont click to each other.
Ok không muốn nói xạo, dạo này cũng hay nghĩ tới DanDan. Cái kiểu con gái thích người khác (well, người đàng hoàng) thích mình đó, hiểu không? Đáng ra thứ 6 hangout nè, mà rồi cái his brother gặp tai nạn nên không đi được, bữa trước đó him nói là cũng mệt trong người mà hôm sau còn làm nữa nên cũng chưa chắc. Weekend wise him chỉ có tối thứ 6 không đi làm, mình thì sẽ bận làm project đọc textbook cho tới hết học kì, rồi sao, chừng nào mới có buổi hẹn hò số 2? Gặp nhau ở thư viện thì cũng lướt lướt qua, him hay mò qua bên chỗ mình nói chuyện trước khi đi về mà cũng khoảng 10 15', dạo này cũng ít nhắn tin hơn ban đầu. Trời, muốn hẹn hò cũng đâu có dễ đâu bây? Đòi hỏi nhiều thời gian và năng lượng từ hai phía lắm đó, phải chịu khó, phải có nỗ lực để vun vén cho cảm giác thinh thích ban đầu để nó trở thành cái gì đó lớn hơn. Mà phải làm những việc đó tại vì muốn từ trong lòng kìa, chứ không phải như là nghĩa vụ kiểu như "lỡ rồi nên phải vậy". Nói chiện cũng giống có nhiều kinh nghiệm lắm đó, đâu có ai ngờ trước giờ hoàng tử vẫn chưa đến và một bầy công chúa vẫn đang lao xao chàng đang cưỡi ngựa hay cưỡi lừa mà tới trễ dữ, hay là thật ra, chàng không có con mắt nhìn thấy công chúa nên đi tay ga chạy tới nhà đứa khác rồi. Nếu vậy thì kệ chàng, chàng chỉ được làm ếch chưa không được làm hoàng tử, công chúa cũng không thèm.
Ok DanDan, không lẽ sang năm mới mình đi hẹn lần 2 hả? Năm số 13 xui lắm nghe, chúc may mắn à, mùa sau tui học 4 lớp Cmp Sci với một lớp writing, chưa gì thấy chuẩn bị tốn một đống não và nhan sắc như một con bé điên rồi. Hoặc là gọi điện nói chuyện trên trời dưới đất với tui đi, mới thôi là khỏi luôn đó. Làm sao có thể là một cái gì đó của nhau nếu không có cơ hội nói chuyện thật nhiều?
Ủa hết Thanksgiving là thấy thi tới nơi rồi về Việt Nam đó. Hehehe excited các fan? FC nhớ ra sân bay treo băng rôn rồi cầm hoa la hét nha héhé. Má ơi tao nghĩ đến tụi bây hằng ngày luôn đó. Có lẽ mấy bé mụn xấu xí trên mặt là để đánh đổi cho cảm giác biết mình thuộc về nơi nào, cảm giác có một cuộc sống yên bình trước mắt và mình cũng mong mỏi cuộc sống đó chứ không phải như nhiều người tìm mọi cách ở lại nước Mĩ xa xôi. Mình thích học tập ở đây, nhưng rồi học xong cũng không có gì để níu kéo, cũng đỡ ghê. Nói chứ mấy bé mụn lặn đi nha, hôm giờ xài proactiv đều đặn khô da mặt lắm đó đừng để tui cảm thấy mình nỗ lực không vì điều gì.
Sau này sau này, chúng ta hãy làm thật nhiều điều cùng nhau và enjoy life. Hãy sleepover thường xuyên và kể cho nhau nghe người mà chúng ta đang thích. Hãy mặc quần bóng rổ cho người ta tưởng mình biết chơi bóng rổ và đi ăn batunu bàn về lí do tại sao những đứa học chung ngày xưa có người yêu mà mình thì không. Hãy lâu lâu uống bia và xỉn xỉn một chút và nói chuyện lè nhè và nằm phè ra ngủ say. Đại loại là, tao muốn nói, hãy đừng quên chúng ta là những con ốc bị điên hahahahha.
Thôi đủ rồi, dừng tại đây, 2.40am rồi, mai còn ngồi đồng trước máy tính làm project nữa. Thấy siêng không, thứ 2 sau break mới due mà giờ đã ngồi làm. Vì sao, vì mình được cái stress lên là khỏi ngủ, mà khỏi ngủ là khỏi làm ăn gì luôn.
Ngủ ngon Ốc Mỡ.
Ngủ ngon Sò Dương.
Ngủ ngon Sò Điệp
Ngủ ngon Ốc Bươu
Ngủ ngon Ốc Len.
Nói chứ ghi 5 con mà ko biết đứa nào là con nào hahhaha.
Ngủ ngon LinhLinh.
Ngủ ngon DanDan.
"I really fall for that kind of thing, for good manners." (Terako, Asleep)








Friday, October 26, 2012

người bạn mới

Sau một tuần dài suy nghĩ, cuối cùng đã text cho người bạn tên Dan. Người bạn này nhỏ hơn 1 tuổi, làm thư viện phía đối diện nên không bao giờ gặp nhau. Hôm nọ boss mình nhờ students bên đó qua dọn đống sách cũ bên đây và đống sách đó nằm ngay sau lưng bàn làm việc của Thảo nên người bạn này đã bắt chuyện từ đó. Xong rồi một bữa kia đi ra khỏi cái lớp Assembly Language mà không thể nào chán và buồn ngủ hơn, mắt mình từ xa đã tia thấy bản đi từ phía Lucas hall ra, lòng thầm nghĩ "kệ nó, đang buồn ngủ nên làm lơ đây". Mà cái bản thấy mình, cái bản đi kế bên mình hoài. Lòng thầm nghĩ tập 2 "giờ sao trời, gì đi kế bên quài awkward vậy ba". Cái phải giả bộ nãy giờ đang suy nghĩ điều gì dữ dội lắm và đột ngột tỉnh ra nhìn sang bên cạnh thấy nó và say hi. Tội nghiệp, bản nói là thấy nãy giờ rồi mà không biết mình có nhớ bản không nên cũng không dám chào. Xong hai đứa đi đến thư viện, bản hỏi cuối tuần làm gì, mình nói mình phải làm một cái project khủng khiếp lắm, nghĩ đến thôi muốn bịnh cái than thở vài câu với nó cho có vẻ dramatic. Coi bộ con mắt thâm quầng của mình đã phát huy hiệu ứng, bản cứ hỏi mình có ok ko, có doing fine ko, có cần bản giúp không hồi high school bản học vi tính nhiều lắm. Mình thầm nghĩ "nice ghê nhưng mà lớp này senior level bản sao biết gì mà đòi giúp". Câu chuyện tưởng dừng lại ở trước cánh cửa Reference chỗ mình làm trong thư viện nhưng tất nhiên nếu chỉ dừng lại ở đó thì nói làm gì nữa. Lúc xếp mấy cuốn sách ở ngoài ref vô, tự nhiên thấy bản đứng lớ ngớ phía trong, mình cũng bày đặt "what's up?". Bản lại tiếp tục hỏi mình có sao không, xong rồi chìa ra tờ giấy có ghi tên và số điện thoại. Chữ bạn đẹp quá, với lại gặp hôm bữa bản giới thiệu tên mình bị điếc mình nghe là "Ken" nên nhìn chữ "Dan" mình đọc ra DNA và không hiểu đó là gì phải ngước lên hỏi bản ngớ ngẩn như một đứa vừa đui vừa điếc.
Người bạn này....hmmm nói sao ta, thân thiện hơi nhiều. Text gì mà dùng từ ngữ sweet quá làm mỗi lần đọc cái phải trợn mắt lên với chính mình và không biết phải trả lời như thế nào. Gặp mình còn bị cụt ngủn khi trả lời text nữa, chắc bản đang nghĩ mình hững hờ với bản. Nghĩ sao, sáng nay, tính 9 rưỡi dậy sớm ăn cơm trước khi lên thư viện mà rồi chợp mắt 5' thành hơn một tiếng trong vô thức, cuống cuồng bò dậy đi tắm. Mở điện thoại lên thấy 3 tin nhắn: 1 tin dự báo thời tiết của Yến, 2 tin của bạn trong đó 1 tin đến lúc 7h58' và một tin đến lúc 9h23. Cũng hên là đi ngủ đã silence điện thoại mới thôi mình quạo lắm đó, gì mà mới sáng sớm người ta còn ngủ mê mệt đã text good morning, tưởng tượng đt tui mà rung "te te" kế bên tai lúc đó là buổi sáng của tui hết good rồi.
Thật ra project chưa có xong nhưng mà những gì cốt lõi đã nằm ở đó rồi nên bây giờ ok, bình tĩnh lắm. Mỗi lần làm project xong là cảm thấy ham sống ghê, còn cái lúc mà trước khi bắt đầu và lo lắng không biết phải làm như thế nào, thiệt, bế mà không phải dù từ ngữ nào để diễn tả. Mà rồi cuối tuần này có vẻ cũng khá nhàn rỗi, muốn có ai rủ đi coi film ghê. Well, khi nói đến đây trong đầu nghĩ "Dan, rủ tui đi coi film coi. Tui say yes liền đó" hahaha vì bây giờ tui và ông Ben không thể đi xem một bộ film chỉ 2 người với nhau nữa rồi.
Và có lẽ tui cũng đã qua tuổi để thích một người lạnh lùng giống những nhân vật thường thấy trong truyện tranh. Vì dù sao, được quan tâm một cách chân thành cũng thật ấm áp. Chỉ cần đừng giống mấy thằng cha vn dại gái ở đây được rồi, thấy ai dễ thương cũng tơm tớp tơm tớp lại, thật lộ liễu và so uncool.
Nói tới đây thèm bạch tuộc nướng ghê. Hôm bữa nguyên ngày, trong đầu chỉ hiện lên đúng ba chữ "ba tu nu", mà giờ sao, ráng 7 tuần nữa chứ sao. Trong 7 tuần đó, sẽ còn bao nhiêu cái tests và bao nhiêu cái projects nữa. Ôi trời, để được về nhà đâu phải dễ đâu man, tốn nhiều não và nhan sắc quá về Việt Nam không còn vốn liếng gì trơn.
Thôi tui đã thấm mệt nên tui sẽ đánh răng và đi ngủ.
Vì sao cứ thứ 6 tui đi làm là trời sẽ lạnh?
Yến ơi, hãy qua New Jersey và cùng ăn smashed potatoes ngon nhất thế giới.
Những người bạn ở nhà, hãy giữ gìn sức khỏe và học tốt. Hẹn ngày về làm đại tiệc bạch tuộc.
Cheers!






Sunday, October 7, 2012

all we can do is keep breathing

Con bé Diễm đàn em Hoa Lư ngày xưa add mình trên fb. Nó nhỏ hơn mình một tuổi, năm nay sinh viên năm 2 trường KHXH & NV, khoa Văn học và Ngôn ngữ học. Trời ơi, cái khoa học nghe dịu dàng và dễ thương hết sức. Nghe thôi là đột nhiên có thể tưởng tượng ra con gái khoa đó sẽ như thế nào. Rồi mới nhận ra, cái mình đang học làm người nghe cảm thấy khô khan và cứng nhắc ra sao. Ngày xưa mỗi lần ai hỏi nói ra cảm thấy cool lắm, bởi vì người ta sẽ tỏ ra ngạc nhiên thích thú, "ồ Computer Science hả?". Bây giờ, vẫn thấy cool, nhưng mà tự nhiên thấy hơi...ngán. Rồi thì công việc sau này của mình là ngồi ịch một chỗ, trước mặt là máy tính và suy nghĩ mãi về một vấn đề sao? Don't get me wrong though, problem solving is fun. Nó buộc mình phải tập trung hết sức lực, suy nghĩ logic và thấu đáo, nhìn nhận một vấn đề ở nhiều khía cạnh và làm việc một cách chi tiết ở mọi ngóc ngách của vấn đề. Ngày xưa học toán, nhìn bài khó mình chỉ muốn quay đít bỏ đi chơi. Bây giờ mình chịu ngồi nhìn vào nó và suy nghĩ. Suy nghĩ suy nghĩ hoài. Lúc đợi nước sôi pha trà. Lúc nằm trên giường đợi giấc ngủ đến. Lúc đứng trong nhà tắm mỗi buổi sáng. Cho đến khi mình nhận ra, hoặc là cách giải quyết vấn đề, hoặc là mình chịu thua.
Mà rồi, dạo này tự nhiên thấy stressed out. Không lẽ mốt đi làm cũng y chang như đi học vầy sao ta. Sao nghe tốn não và sắc đẹp quá. Mình không ngại làm việc, mình chỉ sợ một ngày nào đó sẽ nhìn công việc bằng  ánh mắt mệt mỏi và cảm giác nản nản. Giống giờ nè. Mệt muốn chết luôn. Làm biếng làm projects. Mỗi lần có project mới là không dám làm gì hết, ai rủ đi đâu làm gì cũng chần chừ. Mà phải như nó như là học bài, giải toán đi thì còn lường trước được chừng nào xong. Đằng này, phải ngồi suy nghĩ từ từ, từng chút một, thử hết cách này đến cách khác, and it can take freakin forever. Cuộc đời mình, rồi sẽ đi về đâu nhỉ?
Ngày mai, mình có gặp him không? Nguyên tuần trước, không biết thứ 3 và thứ 5 thì sao, chứ thứ 2 và thứ 4 him đều không đi học, mà bữa nào cũng 3 lớp khó. Việc không nhìn thấy him cả tuần khiến mình lo lắng một chút. Như những người đã từng quan tâm đến nhau. Mỗi lần nghĩ đến đây, câu tiếp theo hiện lên trong đầu là "oh well, kệ him".
Thôi không blog nữa. Mình có thể kệ him chứ không thể kệ mình được. Học bài làm bài đây.
Có biết là 2 tháng 9 ngày nữa là về nhà rồi không?





Monday, October 1, 2012

điều duy nhất đúng trên thế gian

Má ơi lâu lâu tự nhiên cái cũng nghĩ, giá như được có một điều ước ích kỉ cho bản thân, sẽ ước gì mình sinh ra là một đứa con gái cao lớn như mọi người. Mà cũng không cần cao lớn gì lắm nữa, chân dài thêm cỡ 5 phân là mình mãn nguyện rồi. Gì mà 20 tuổi, người bé tí, giống như dậy thì được một nửa cái máy móc bị trục trặc sao đó nên ngưng luôn đến giờ làm điện nước có phần thiếu thốn. Nhìn mình giống mấy đứa thông minh nên không màng đến nhan sắc lắm đó, nhưng trời ơiiiiii, con gái nào mà không muốn xinh đẹp :(.
Mai có project due. Kì lắm, cái function đó test bên ngoài ngon lành rồi mà đưa vô main cái chạy sai ngon ơ, không hiểu nổi và cũng hết sức để muốn hiểu. Thiệt mệt, đang tính mai nộp luôn, chịu mất điểm phần đó.
Hôm bữa thứ 2 ra khỏi lớp Algorithm, cái thấy him ra trước đang đứng giả bộ đọc bảng tin trên hành lang, thấy mình đi tới thì quay lại cười cười xong cái đi bộ chung về nhà. Cái khu Belnor này rất là bàn cờ, nên có hơn một đường đi đến nhà mình. Và đường đi đến nhà hìm trước là một trong số đó. Him bắt mình vô nhà cho bằng được để giới thiệu buddy người mĩtào Alan mà him vẫn hay nhắc đến. Ngày hôm sau, đang ngồi máy tính ở thư viện, đột nhiên có ai vỗ vỗ mình, quay lại và lòng chỉ biết thều thào "trời ơi, thiệt luôn đó hả", mĩtào đứng trước mặt mình, đột ngột đến nỗi mất 5 giây mình mới nhớ nó là ai. Nó nói nhiều một cách không thể tin được. Lúc đứng trú mưa trước thư viện, nó nói riết nói riết và act like bạn thân lâu ngày làm mình có cảm giác, hay là nó làm nên cơn mưa này để làm mình kẹt ở đây nghe nó nói. Mĩtào kiu, ở gần nhà, qua chơi nhiều nhiều đi. Mình nói, ủa chi vậy. Mĩtào nói, dạo này him lonely lắm. Mình nhăn mặt, gì vậy ba, có bạn gái mà. Mĩtào há hốc lên, mắt mở to nhìn mình, hết rồi, tuần trước. Mình im im, nói với chính mình, à ra vậy, ủa mà nói với tui chi...
Dạo này có mấy cái mụn nổi lên xong rồi không có ý định lặn. Đang ráng ngủ 8 tiếng một ngày và thức không quá khuya mà rồi có mấy bữa cũng phải break the rule, hai con mắt quầng đen thui. Mỗi lần không đeo mắt kiếng soi gương thấy mình cũng dễ thương ghê, cái xong đeo vô, trở về thực tế, thiệt muốn ngoảnh mặt đi mãi mãi không bao giờ nhìn vô gương nữa. Dạo này mình bế cỡ đó đó. Bởi vậy, hết tự hỏi sao giờ chưa có bồ luôn.
Nhớ nhà ghê. Ngày nào cũng nghĩ về nhà. Mình cũng nghĩ về căn nhà mình sẽ xây nữa. Mỗi lần như vậy, cảm thấy trong lòng thật ấm áp, tương lại thật đáng để mong chờ và những ngày xa nhà là đáng giá. Viết đến đây không biết phải kết thúc entry như thế nào, nên mình sẽ trích dẫn câu nói yêu thích:
"I dream. Sometimes I think it's the only right thing to do."
Tạm biệt. Hôm nay mọi người sẽ mơ gì?






Thursday, September 13, 2012

không có tính blog đâu...

Biết giờ muốn làm gì nhất không?
Nằm nghe nhạc phim hàn quốc xong buồn ngủ quá sẽ ngủ và mơ về thái tử Shin.
Cứ phải trong lúc bận rộn bài vở là muốn buông xuôi hết, không thể nhớ nổi mình đã làm gì suốt một mùa hè nữa.
Ủa mình cũng đâu cần ai phải đẹp trai hay tài giỏi lắm lắm đâu, mà sao con gái lớn 20 tuổi tìm mỏi mắt không thấy ai làm mình rung động. Ý là chỉ đang hỏi người có thể khiến mình thinh thích đang ở đâu, chứ thậm chí không đòi hỏi có người thích mình nữa.
Và hôm giờ mình đã không hề stalk fb ông Ben. Má ơi mình đúng là một cô gái quân tử nói là làm. Kì lạ là sau bữa gặp mặt "định mệnh" hôm đó, mình thấy thoải mái hẳn, theo kiểu, ờ, mọi chuyện ít ra cũng được giải tỏa trong lòng rồi, ổng đã biết mình đã tức giận như thế nào và mình cũng nhận ra giữa 2 người không còn gì để nói ra sao nên không thấy vướng bận nữa. Mình vẫn không thể say hi ở trường, không hẳn là vì không muốn mà vì cả hai không ai tạo cơ hội cho nhau để cất lên một tiếng chào. Mình bây giờ, cần tập trung học và chạy ào về phía trước thôi. Mình không thể afford một "trái tim tan vỡ" hay bất kì hờn giận mà mình thậm chí không có đầy đủ cơ sở và tư cách để hờn giận một cách đúng nghĩ. Cứ giận, rồi lại tự nhủ "mình là gì mà có thể giận" mệt mỏi hơn nhiều so với việc tức tối một cách thẳng thắn và gào lên "tôi ghét anh".
Hôm nay buổi trưa đi bộ về nhà nhớ đến thầy Freifelder ngày xưa dạy calc ở Vernon. Ờ, hồi đó mình thích ổng mà, một ngày 8 tiết liên tục chỉ đợi đến tiết cuối cùng gặp ổng 45'. Bữa học cuối cùng, mấy đứa khác đều có hội nhóm đi hết, mình ngồi nói chuyện với ổng. Lúc đó đã nghĩ, trời ơi, mình sẽ trở thành một cô giáo và một chục năm sau gửi mail cho thầy nói rằng ngày xưa vì thầy mà bây giờ em cũng đi dạy. Sao con gái thích nằm mơ ghê!
Nói chứ đi đánh răng rồi ngủ đây. Một tuần gì lẹ quá trời mà project cái lớp kia vẫn chưa đụng tới. Rầu ghê.



Sunday, September 9, 2012

according to Dan...

Đi chơi với Sasa. Sau khi cô ấy chở về và phóng xe đi mất tiêu thì phát hiện ra không đem chìa khóa. Ông Trung đã đi chơi với bạn tới khuya. Thằng Tào đang ở Columbia tối mai mới về. Chị Thùy ở meadows bận gì đó không chứa mình được. Bất đắc dĩ, phải mò vào cái list recent recipients trong điện thoại, send một cái message đầy pathetic. He gọi lại, vì ko biết là ai (tất nhiên he đã del số mình từ lâu cũng giống như mình del số him từ kiếp nào). He said ok, mình đến đi, không sao. Cuộc đời mình, giống như là nó không thể random hơn vậy đó.
Thì ra, he has a roommate now, his buddy Allen (có điều tối nay buddy không có ở nhà, hú hồn).
Mình và he, ngồi 2 cái couch đối diện nhau. Nói mấy câu bâng quơ. Rồi mình nói hôm bữa mình mad lắm đó. Tới nỗi muốn phun trân châu vô mặt him, tát him mấy cái. He said sorry. He should have know better. Mình cười trừ, nói là mọi chuyện cũng xong rồi.
Và bạn gái him ko phải người Tào. He said he really liked her. Mình nói, ừa vậy thì tốt. He said she and I are like completely opposite. Mình nói, ừa vậy hả.
Có phải như thế này là mọi chuyện đã không còn là gì nữa không? Tức là bây giờ gặp trên trường thì đã có thể say hi rồi đúng không? Mình nói là ờ, không chắc nha, tùy à nha. He nói là at least it's not a no.
Mình ko biết nữa. Ko biết là có đang buồn hay là ko. Chỉ biết chắc là cuộc đời mình có nhiều chuyện xảy ra thật lạ lùng. Giống như là, cứ nghĩ những chuyện dở khóc dở cười đến nỗi như vậy chắc chắn sẽ không xảy ra đâu, vậy mà rồi đến khi nó xảy đến thì cũng không bất ngờ gì nhiều. Giống như là, quen rồi, story of my life.
Mình ko biết diễn tả như thế nào cái cảm giác bước vô một căn nhà quen thuộc mà hồi đó mình lui tới hoài. Biết mọi thứ trong nhà nằm ở đâu. Biết luôn chủ nhà :). Hôm nay vừa bước chân vào, tất cả vẫn như vậy. Chủ nhà ngồi ở cái sofa ngày trước hai đứa ngồi chung. Mình ngồi sofa đối diện. Mình hỏi, mình uống miếng nước được không. He hỏi mình biết chỗ để li ở đâu phải ko. Mình ờ rồi tự đứng dậy rót nước. Thì mọi thứ cũng nằm đó thôi, chỉ có điều mình và chủ nhà ko còn như xưa. Cả hai đã bắt đầu mặc những chiếc áo người kia chưa bao giờ nhìn thấy, không biết người kia hôm nay đã làm gì hay làm bài tập chưa nữa. Thì thôi. Qua hết rồi mà. Mặc dù thấy trong lòng có xáo động chút đỉnh nhưng nghĩ tới việc cuộc đời mình lâu lâu cứ xuất hiện mấy cảnh như film thì cũng tíu tíu ghê. Có cái câu trong film Dan in real life mình nhớ hoài nhớ hoài (film cũng ok mà con Yến mê lắm), đó là "plan to be surprised". Giờ nghĩ lại câu đó, thấy mắc cười tại thấy giống đời mình quá xá.
Thứ hai sẽ như thế nào? Mình và he có thể nhìn vào mắt nhau và say hi không? Well mình biết là mình đc cái random lắm bởi vậy cũng chưa biết sao nữa. Nhưng mà chú Dan đã nói gì nhỉ, "plan to be surprised". Và mình thì luôn thích những bất ngờ kiểu như những chuyện từ trên trời rơi xuống chỉ xảy ra với mình. Có vậy, cuộc đời mình mới không lẫn lộn với bất kì ai khác.
Xin chào.






Sunday, August 26, 2012

đồng 10 yên lăn trên phố

Nhớ hồi mới vô lớp 6, mỗi lần phải soạn bài môn Ngữ Văn, vì phải viết nhiều quá mà mình bị cái viết chậm và tay ra mồ hôi nên rất làm biếng viết và dĩ nhiên rất ghét phải soạn bài. Lúc đó mà thức khuya quá 10 giờ chỉ muốn khóc, vì sợ hôm sau ngủ dậy không nổi, đi học trễ bị sao đỏ ghi tên, lớp bị trừ điểm thi đua còn mình thì bị trừ điểm hạnh kiểm và trở thành tâm điểm chỉ trích cho những buổi sinh hoạt đầu tuần. Đó, có vậy thôi đó mà sao bây giờ nghĩ lại, vẫn nhớ y chang cái cảm giác căng thẳng tột độ.
Bây giờ hả, nghĩ đến mấy lúc thức tới sáng ôm máy tính viết code thấy vừa muốn bịnh vừa thấy nể mình. Bây giờ mỗi lần bài nhiều và khó thực sự, không khóc được nữa mà không ngủ được. Cứ nghĩ đến những gì chưa làm, những gì chưa nghĩ ra cách làm là thấy sợ hãi, ngày hôm sau thức dậy lủi ra khỏi giường như một con ma xơ xác và tới đêm đi ngủ thì sợ hãi lại chồng thêm căng thẳng. Khủng khiếp nhất có lẽ là lúc học Unix, hoàn toàn không biết phải làm gì. Và mỗi lần nhắc đến lớp này là phải nhắc đến Chris vì không có ổng, trăm phần trăm mình đã lủi vô bụi tre với lớp này. Nhân tiện, hôm nay đã hỏi tuổi ổng lúc chat vì quá tò mò. Thì ra ổng hơn mình đúng 10 tuổi. Má ơi, cả một thế hệ.
Nhiều khi thấy sợ lắm. Tại vì thấy hình như ai đi du học ở đây cũng muốn kiếm internship rồi việc làm sau khi ra trường. Còn mình thì trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ là học lẹ đi về. Không phải vì ham sống dưới một mái nhà với ba mẹ (không có nghĩa là không nhớ và thương ba mẹ), mà là tại thấy đó là nơi mình phải về, trước mắt phải về đi cái đã rồi sẽ tính tiếp. Cảm thấy như những con đường song song ở Phước Bình, rồi quán ốc lề đường ở Long Trường, rồi tiệm sinh tố nhìn như nhà quê, những cơn mưa to khủng khiếp đổ ập xuống mái tôn,...không thể sống thiếu được. Hôm nay trời mưa đã nhớ về một đêm mùa hè mưa tầm tã ở nhà, lúc đó đang ngồi chong ngóc như con chàng hiêu dưới nhà trọ, con mẹ Bom gọi điện xuống hỏi chuẩn bị chưa, đi ăn bún riêu vì hôm đó đã hẹn rồi. Mình trả lời "mưa quá trời cũng đi hả". Nó nói "đi chứ ba". Rồi mình nói "ok, mày dám chở thì t dám đi thôi". Rồi hai đứa trùm áo mưa phóng trên chiếc wave đỏ của nó đi đến cái hẻm hóc nào ở chợ Nhỏ đó ngồi hì hục húp bún riêu. Bây giờ nhớ đến chợt nghĩ, cuộc đời đúng là chỉ nên đơn giản vậy thôi. Đã nói là làm. Và nếu có người chịu đi đến cùng với mình thì chuyện gì mình cũng chịu làm. Vậy mà tự lúc nào không nhớ, bắt đầu biết sợ hãi. Những lúc nào không nghĩ tới thì thôi, mà mỗi lần nghĩ tới cảnh mình xin được intership hay job gì đó ở đây là lại tự hỏi "mình mà có thể làm được những chuyện đó sao?" Xong rồi giả sự đc , cái ở lại đây thêm 800 năm nữa, rồi tưởng tượng cảnh tự nấu ăn rồi ăn cơm một mình, rồi mấy bữa mùa đông trời đen thui vắng vẻ, má ơi nó thảmmmm tới độ chỉ muốn rùng mình.
Muốn về nhà, cảm giác có bạn bè bên cạnh, đi ăn uống những chỗ kì lạ mà vẫn cảm thấy mình là người vui nhất thế gian. Muốn về nhà, vì sợ lâu quá không về, thấy ba mẹ già đi nhiều hơn cái sẽ mủi lòng và xót xa. Muốn về nhà, vì sợ cứ ở lại, lâu lâu ba mẹ sẽ gọi qua và nói rằng ai đó đã mất. Biết là có những người không ảnh hưởng gì đến mình quá nhiều, nhưng trong tâm tưởng đột nhiên phải tự nhủ rằng "à, người đó không còn nữa", điều đó khiến mình nhận ra rõ ràng hơn tất cả, khi trở về, tất cả đã khác. Và mình là người khác nhất, ngẩn ngơ như vừa rớt xuống từ mặt trăng, phải học dần những điều đã xảy ra khi mình không ở đó, phải thích nghi dần với cuộc sống lúc rất đỗi quen thuộc lúc như hoàn toàn lạ lẫm.
Vậy đó, người ta sao mà khí thế ngùn ngụt và dám đương đầu với tất cả, còn mình chỉ biết sợ hãi, mà sợ nhất là bị người khác judge rồi nao núng trong lòng với câu hỏi không biết mình có phải là đứa kém cỏi hay không. Phải làm gì để người khác không nghĩ mình là một người hèn nhát, bởi vì đa số lí do cho những quyết định của mình đều không giống như người ta?
Bom còn nhớ điều mà 3 đứa trong film Nobuta Wa Produce ghi vào tờ giấy nguyện vọng không mày?
Trở thành một người tốt. Luôn mỉm cười. Làm một đồng 10 yên lăn trên phố.
Tao vẫn còn sợ hãi, vẫn còn nao nung đó. Những đam mê ngoài kia to lớn quá, tao không tự tin để gọi mong muốn của mình là một điều đáng để người khác ồ lên ngưỡng mộ cũng như không đủ tự tin để không cảm thấy khó chịu nếu người khác nghĩ mình là hèn nhát. Nhưng chiều nay trời mưa, tao nhớ cảm giác được thấy mọi điều thân thuộc một cách tha thiết, rồi nghĩ đến buổi tối hôm đó, tao biết là mình không thể mong muốn khác đi. Thật kì lạ khi những điều nhỏ bé tất cả chúng ta cùng nhau tạo nên là những con đom đóm vừa đem lại bình yên êm đẹp của nhiều ngày hôm qua rất xa, vừa soi lối bước tiếp vào ngày hôm sau.
Thôi đi xếp đồ đây, giờ không xếp là chút nữa đi ngủ sợ dậy không nổi thiệt đó.
Ngày mơi thức dậy là tuần thứ 2 của học kì mùa thu rồi.