Sunday, October 7, 2012

all we can do is keep breathing

Con bé Diễm đàn em Hoa Lư ngày xưa add mình trên fb. Nó nhỏ hơn mình một tuổi, năm nay sinh viên năm 2 trường KHXH & NV, khoa Văn học và Ngôn ngữ học. Trời ơi, cái khoa học nghe dịu dàng và dễ thương hết sức. Nghe thôi là đột nhiên có thể tưởng tượng ra con gái khoa đó sẽ như thế nào. Rồi mới nhận ra, cái mình đang học làm người nghe cảm thấy khô khan và cứng nhắc ra sao. Ngày xưa mỗi lần ai hỏi nói ra cảm thấy cool lắm, bởi vì người ta sẽ tỏ ra ngạc nhiên thích thú, "ồ Computer Science hả?". Bây giờ, vẫn thấy cool, nhưng mà tự nhiên thấy hơi...ngán. Rồi thì công việc sau này của mình là ngồi ịch một chỗ, trước mặt là máy tính và suy nghĩ mãi về một vấn đề sao? Don't get me wrong though, problem solving is fun. Nó buộc mình phải tập trung hết sức lực, suy nghĩ logic và thấu đáo, nhìn nhận một vấn đề ở nhiều khía cạnh và làm việc một cách chi tiết ở mọi ngóc ngách của vấn đề. Ngày xưa học toán, nhìn bài khó mình chỉ muốn quay đít bỏ đi chơi. Bây giờ mình chịu ngồi nhìn vào nó và suy nghĩ. Suy nghĩ suy nghĩ hoài. Lúc đợi nước sôi pha trà. Lúc nằm trên giường đợi giấc ngủ đến. Lúc đứng trong nhà tắm mỗi buổi sáng. Cho đến khi mình nhận ra, hoặc là cách giải quyết vấn đề, hoặc là mình chịu thua.
Mà rồi, dạo này tự nhiên thấy stressed out. Không lẽ mốt đi làm cũng y chang như đi học vầy sao ta. Sao nghe tốn não và sắc đẹp quá. Mình không ngại làm việc, mình chỉ sợ một ngày nào đó sẽ nhìn công việc bằng  ánh mắt mệt mỏi và cảm giác nản nản. Giống giờ nè. Mệt muốn chết luôn. Làm biếng làm projects. Mỗi lần có project mới là không dám làm gì hết, ai rủ đi đâu làm gì cũng chần chừ. Mà phải như nó như là học bài, giải toán đi thì còn lường trước được chừng nào xong. Đằng này, phải ngồi suy nghĩ từ từ, từng chút một, thử hết cách này đến cách khác, and it can take freakin forever. Cuộc đời mình, rồi sẽ đi về đâu nhỉ?
Ngày mai, mình có gặp him không? Nguyên tuần trước, không biết thứ 3 và thứ 5 thì sao, chứ thứ 2 và thứ 4 him đều không đi học, mà bữa nào cũng 3 lớp khó. Việc không nhìn thấy him cả tuần khiến mình lo lắng một chút. Như những người đã từng quan tâm đến nhau. Mỗi lần nghĩ đến đây, câu tiếp theo hiện lên trong đầu là "oh well, kệ him".
Thôi không blog nữa. Mình có thể kệ him chứ không thể kệ mình được. Học bài làm bài đây.
Có biết là 2 tháng 9 ngày nữa là về nhà rồi không?





1 comment: