Sunday, November 18, 2012

tui là một con ốc random

Bây giờ là 1.35am, tự nhiên muốn viết blog. Vì sao, vì bà Linh bị nhức đầu đang nói chiện cái kiu đi ngủ trưa cái biến mất, Yến ko trả lời tin nhắn, chắc đã pass out sau một ngày bưng phở mặc dù nó nói hôm nay tiệm ế, người bạn 19 tuổi cũng lơ mình còn fb thì im thin thít. Gặp hôm nay chơi board games với mọi người mắc cười ơi mắc cười +  uống 2 li trà cái tự nhiên thấy sung sung giống như đang đi du lịch hoặc sleepover, cứ không muốn ngủ mà nói chuyện hoài nói chuyện hoài mà không có ai nói chuyện hết trơn.
Thứ 2 về má nuôi rồi, nói thiệt là lần này thấy khá excited vì sẽ được gặp bf của má nuôi. Cảm thấy mừng cho má nuôi vì cuối cùng (well hopfully) cũng tìm được một ai đó, mới thôi cô đơn lắm luôn. Cô đơn mình trải qua rồi, mặc dù đó là kiểu cô đơn của cô bé trẻ tuổi xa nhà vì khó tính nên ít giao du xã hội, và mình nhận ra, thứ đáng sợ nhất trên đời chính là cảm thấy không có ai ở đó cho mình, không có ai mà mình có cảm giác có thể hiểu chính xác cảm giác của mình, không có ai mà chỉ cần gặp người đó, mình sẽ tự nhủ thầm trong lòng "ồ đây là cuộc sống mình mong muốn". Lúc mà cô đơn không có muốn gì hết, thấy mọi thứ vô nghĩa lắm, mình đang cố gắng vì cái gì cũng không biết, chỉ là không thể để mọi thứ trượt ra khỏi tầm tay nên cứ phải cố gắng thôi.
Quay qua quay lại nhìn góc phải bên dưới màn hình cái thấy gần 20/11, nói chứ nhớ cảm giác là học sinh mặc đồng phục đi học đó. Mà phải là cấp 2 kìa, tại lúc đó có học cái gì đâu, lên cấp 3 lhp học nhiều mệt muốn chết về nhà chỉ muốn quăng cặp đi ngủ. Cấp 2 là lúc cảm thấy tự tin khủng khiếp, tự tin đến nỗi bây giờ nhìn lại không hiểu vì sao lúc đó có thể tự tin như vậy, cười cười nói nói với tất cả mọi người. Lên cấp 3 hả, trời ơi, lần đầu tiên tiếp xúc với chốn thành thị, gặp không có đứa nào cấp 2 học chung với mình nên lúc đó cảm thấy insecure lắm, rồi vì không đi học thêm nên bị học dở nên cũng thấy thua kém, bắt đầu thấy nhiều cá tính làm mình phải đặt dấu chấm hỏi cực đại trong đầu, hình như năm 12 lớp có đoàn kết hơn nhưng 2 năm học ở đó có những toan tính xảy ra  khiến mình cảm thấy không hiểu nổi. Mình kết thân với một số người bạn, rồi sau này không giữ liên lạc nhiều, rồi thì cuộc sống của đứa này cũng không còn liên quan tới đứa kia nữa, không ai níu kéo, lòng mình đôi khi cũng tự hỏi đứa này đứa kia đang làm gì nhưng mà cũng chỉ dừng lại ở đó, giờ mà nói chuyện lại thấy không hạp cái tự dưng mang thêm một cục khó chịu trong lòng, mệt. Everybody's changing, and it usually happens that our changes just dont click to each other.
Ok không muốn nói xạo, dạo này cũng hay nghĩ tới DanDan. Cái kiểu con gái thích người khác (well, người đàng hoàng) thích mình đó, hiểu không? Đáng ra thứ 6 hangout nè, mà rồi cái his brother gặp tai nạn nên không đi được, bữa trước đó him nói là cũng mệt trong người mà hôm sau còn làm nữa nên cũng chưa chắc. Weekend wise him chỉ có tối thứ 6 không đi làm, mình thì sẽ bận làm project đọc textbook cho tới hết học kì, rồi sao, chừng nào mới có buổi hẹn hò số 2? Gặp nhau ở thư viện thì cũng lướt lướt qua, him hay mò qua bên chỗ mình nói chuyện trước khi đi về mà cũng khoảng 10 15', dạo này cũng ít nhắn tin hơn ban đầu. Trời, muốn hẹn hò cũng đâu có dễ đâu bây? Đòi hỏi nhiều thời gian và năng lượng từ hai phía lắm đó, phải chịu khó, phải có nỗ lực để vun vén cho cảm giác thinh thích ban đầu để nó trở thành cái gì đó lớn hơn. Mà phải làm những việc đó tại vì muốn từ trong lòng kìa, chứ không phải như là nghĩa vụ kiểu như "lỡ rồi nên phải vậy". Nói chiện cũng giống có nhiều kinh nghiệm lắm đó, đâu có ai ngờ trước giờ hoàng tử vẫn chưa đến và một bầy công chúa vẫn đang lao xao chàng đang cưỡi ngựa hay cưỡi lừa mà tới trễ dữ, hay là thật ra, chàng không có con mắt nhìn thấy công chúa nên đi tay ga chạy tới nhà đứa khác rồi. Nếu vậy thì kệ chàng, chàng chỉ được làm ếch chưa không được làm hoàng tử, công chúa cũng không thèm.
Ok DanDan, không lẽ sang năm mới mình đi hẹn lần 2 hả? Năm số 13 xui lắm nghe, chúc may mắn à, mùa sau tui học 4 lớp Cmp Sci với một lớp writing, chưa gì thấy chuẩn bị tốn một đống não và nhan sắc như một con bé điên rồi. Hoặc là gọi điện nói chuyện trên trời dưới đất với tui đi, mới thôi là khỏi luôn đó. Làm sao có thể là một cái gì đó của nhau nếu không có cơ hội nói chuyện thật nhiều?
Ủa hết Thanksgiving là thấy thi tới nơi rồi về Việt Nam đó. Hehehe excited các fan? FC nhớ ra sân bay treo băng rôn rồi cầm hoa la hét nha héhé. Má ơi tao nghĩ đến tụi bây hằng ngày luôn đó. Có lẽ mấy bé mụn xấu xí trên mặt là để đánh đổi cho cảm giác biết mình thuộc về nơi nào, cảm giác có một cuộc sống yên bình trước mắt và mình cũng mong mỏi cuộc sống đó chứ không phải như nhiều người tìm mọi cách ở lại nước Mĩ xa xôi. Mình thích học tập ở đây, nhưng rồi học xong cũng không có gì để níu kéo, cũng đỡ ghê. Nói chứ mấy bé mụn lặn đi nha, hôm giờ xài proactiv đều đặn khô da mặt lắm đó đừng để tui cảm thấy mình nỗ lực không vì điều gì.
Sau này sau này, chúng ta hãy làm thật nhiều điều cùng nhau và enjoy life. Hãy sleepover thường xuyên và kể cho nhau nghe người mà chúng ta đang thích. Hãy mặc quần bóng rổ cho người ta tưởng mình biết chơi bóng rổ và đi ăn batunu bàn về lí do tại sao những đứa học chung ngày xưa có người yêu mà mình thì không. Hãy lâu lâu uống bia và xỉn xỉn một chút và nói chuyện lè nhè và nằm phè ra ngủ say. Đại loại là, tao muốn nói, hãy đừng quên chúng ta là những con ốc bị điên hahahahha.
Thôi đủ rồi, dừng tại đây, 2.40am rồi, mai còn ngồi đồng trước máy tính làm project nữa. Thấy siêng không, thứ 2 sau break mới due mà giờ đã ngồi làm. Vì sao, vì mình được cái stress lên là khỏi ngủ, mà khỏi ngủ là khỏi làm ăn gì luôn.
Ngủ ngon Ốc Mỡ.
Ngủ ngon Sò Dương.
Ngủ ngon Sò Điệp
Ngủ ngon Ốc Bươu
Ngủ ngon Ốc Len.
Nói chứ ghi 5 con mà ko biết đứa nào là con nào hahhaha.
Ngủ ngon LinhLinh.
Ngủ ngon DanDan.
"I really fall for that kind of thing, for good manners." (Terako, Asleep)








No comments:

Post a Comment