Má ơi lâu lâu tự nhiên cái cũng nghĩ, giá như được có một điều ước ích kỉ cho bản thân, sẽ ước gì mình sinh ra là một đứa con gái cao lớn như mọi người. Mà cũng không cần cao lớn gì lắm nữa, chân dài thêm cỡ 5 phân là mình mãn nguyện rồi. Gì mà 20 tuổi, người bé tí, giống như dậy thì được một nửa cái máy móc bị trục trặc sao đó nên ngưng luôn đến giờ làm điện nước có phần thiếu thốn. Nhìn mình giống mấy đứa thông minh nên không màng đến nhan sắc lắm đó, nhưng trời ơiiiiii, con gái nào mà không muốn xinh đẹp :(.
Mai có project due. Kì lắm, cái function đó test bên ngoài ngon lành rồi mà đưa vô main cái chạy sai ngon ơ, không hiểu nổi và cũng hết sức để muốn hiểu. Thiệt mệt, đang tính mai nộp luôn, chịu mất điểm phần đó.
Hôm bữa thứ 2 ra khỏi lớp Algorithm, cái thấy him ra trước đang đứng giả bộ đọc bảng tin trên hành lang, thấy mình đi tới thì quay lại cười cười xong cái đi bộ chung về nhà. Cái khu Belnor này rất là bàn cờ, nên có hơn một đường đi đến nhà mình. Và đường đi đến nhà hìm trước là một trong số đó. Him bắt mình vô nhà cho bằng được để giới thiệu buddy người mĩtào Alan mà him vẫn hay nhắc đến. Ngày hôm sau, đang ngồi máy tính ở thư viện, đột nhiên có ai vỗ vỗ mình, quay lại và lòng chỉ biết thều thào "trời ơi, thiệt luôn đó hả", mĩtào đứng trước mặt mình, đột ngột đến nỗi mất 5 giây mình mới nhớ nó là ai. Nó nói nhiều một cách không thể tin được. Lúc đứng trú mưa trước thư viện, nó nói riết nói riết và act like bạn thân lâu ngày làm mình có cảm giác, hay là nó làm nên cơn mưa này để làm mình kẹt ở đây nghe nó nói. Mĩtào kiu, ở gần nhà, qua chơi nhiều nhiều đi. Mình nói, ủa chi vậy. Mĩtào nói, dạo này him lonely lắm. Mình nhăn mặt, gì vậy ba, có bạn gái mà. Mĩtào há hốc lên, mắt mở to nhìn mình, hết rồi, tuần trước. Mình im im, nói với chính mình, à ra vậy, ủa mà nói với tui chi...
Dạo này có mấy cái mụn nổi lên xong rồi không có ý định lặn. Đang ráng ngủ 8 tiếng một ngày và thức không quá khuya mà rồi có mấy bữa cũng phải break the rule, hai con mắt quầng đen thui. Mỗi lần không đeo mắt kiếng soi gương thấy mình cũng dễ thương ghê, cái xong đeo vô, trở về thực tế, thiệt muốn ngoảnh mặt đi mãi mãi không bao giờ nhìn vô gương nữa. Dạo này mình bế cỡ đó đó. Bởi vậy, hết tự hỏi sao giờ chưa có bồ luôn.
Nhớ nhà ghê. Ngày nào cũng nghĩ về nhà. Mình cũng nghĩ về căn nhà mình sẽ xây nữa. Mỗi lần như vậy, cảm thấy trong lòng thật ấm áp, tương lại thật đáng để mong chờ và những ngày xa nhà là đáng giá. Viết đến đây không biết phải kết thúc entry như thế nào, nên mình sẽ trích dẫn câu nói yêu thích:
"I dream. Sometimes I think it's the only right thing to do."
Tạm biệt. Hôm nay mọi người sẽ mơ gì?
tao mơ được nghỉ một tháng vì trường cháy !đi học chán tới nỗi phát mệt
ReplyDelete