Thursday, September 22, 2011

"đi chứ, tất nhiên"

Tối thứ 5 Saint Louis. Sáng thứ 6 ở nhà. Đại hỏi "Chiều nay có ai đi cafe không?". Hahhaha, đi chứ, tất nhiên!
Tối thứ 5 bên đây, mai đã là cuối tuần rồi. Nhiều bài quá, mà bài nào cũng như quỷ hết trơn. Sáng này làm cái quiz lớp Unix thật vô duyên, không biết điểm đếm được hết một bàn tay không nữa (thang điểm 10 nha). Mặc dù cái lớp này không có trôi qua chậm lắm mà sao vẫn không thể nào thấy thoải mái được, từ ông thầy tới classmates đến cái sự mơ hồ của bài giảng và cũng như sự bí ẩn từ những cái gật đầu đầy thấu hiểu của mọi người. Cái lớp gì kì cục. Sighhhh.
Cái lớp Computer Architecture & Organization (CS 2700) còn thấy gớm hơn. Dạo này mình đã chịu khó nghe giảng hơn, mà nhiều khi thầy Dumbledore hói giống như nói tiếng gì đó, từ đâu ra cũng không biết luôn. Đó là 2 lần 75' dài nhất trong tuần, Mỗi lần bước ra khỏi cái lớp đó, người muốn nhẹ đi mấy kí. Tụi bây vô ngồi thử mấy bữa, coi chừng ốm bớt đó.
Không hiểu sao mỗi lần hết lớp vào thứ 5 là lại thấy rất excited. Mặc dù weekend thì cũng ở nhà, làm bài, đi chợ, nấu cơm, dọn dẹp. Cũng có thể là SaSa rủ đi trà sữa hoặc đi đâu nhưng nói chung cũng lòng vòng nhiêu đó. Hôm nay là thứ 5 đầu tiên Benj đi về chung. Hahha. Dạo này trời lạnh, chú ấy đã chịu khó mặc đồ đàng hoàng, quần jeans áo sơ mi và nice shoes chứ hết gym clothes và sneakers nhìn thấy ghê như mới đầu. Chú ấy còn đội nón kết nữa, nhìn cũng bảnh ghê. Thật ra, tao đã thích thích chú ấy rồi. Nhưng mà sẽ chỉ là thích thích thế này thôi, giống như có người thích thích mình thì mình cũng khoái khoái, nhất là khi người đó cũng bảnh bảnh vui vui, nói chuyện cũng được nữa. Con gái đứa nào chả vậy.
Dạo này taokhông nghĩ nhiều đến ba mẹ tao nữa. Mỗi lần tao bắt đầu nghĩ về ba mẹ, là tao nghĩ sang chuyện khác. Tao không thấy mọi thứ too bad nữa, cũng không feel sorry cho chính mình. Tao tập trung vào bản thân nhiều hơn. Mỗi sáng sau khi tắm và sấy tóc đều chọn quần áo đàng hoàng đến trường. Mỗi tối đều cố gắng dành thời gian coi bài dù tối nào cũng buồn ngủ. Thật ra, tao feel bad vì tao không nghĩ đến ba mẹ thật nhiều. Và có thể tao không tỏ ra nhưng vẫn có cái gì đó thật uncomfortable về ba tao mà tao không dứt ra được. Nhưng tao cũng không biết phải làm thế nào. Ba mẹ tao cũng ít gọi qua và mỗi lần gọi qua cũng không biết nói gì nhiều. Giá như tao có thể nghĩ về ba mẹ tao nhiều hơn một chút.
19 tuổi vì sao có thể kì lạ đến thế? Mọi người vẫn thường gây ấn tượng bằng tuổi 18, nhưng con số đó đối với tao cũng thường thôi ah. Sau này, chắc tao sẽ nhớ về năm 19 như một cái gì đó đặc biệt. Khi mà chúng ta mơ mộng thật nhiều, khám phá thật nhiều, cố gắng thật nhiều để xinh đẹp hơn và tin vào ngày hiệp sĩ sẽ tới hahhahaha.
Ở đó trời có còn mưa không? Bên tao bữa nay sáng mưa nhẹ, tối lành lạnh. Khi tao đi với Benj thì trên trời có những đám mây màu hồng hihihi. Và chú ấy đã nói với tao điều đó dù tao cũng đang nhìn thấy.
Tối thứ 6 có đi đâu không, cho đi với?


Sunday, September 18, 2011

Ok, so I'm typing this while waiting for the rice to be cooked. Man I'm hungry.
And I went to chú's house this afternoon. Turned out there were topics the prof hadn't covered yet and hw isn't due till Wednesday so there wasn't much to do. So we watched a movies about gangsters called "Pulp Fiction" with all Hollywood big names and I didn't really understand what was going on or why they were shooting at each other and the movies was really long and my never-watch-again list just got another name in it.
I don't know, I'm afraid I'm kinda falling for him and I know he kinda likes me too but like, I'm a little bit scared. Do I like him because I like him or because I know he likes me? And...I don't know, why all of a sudden. It was Mâu Mâu's birthday, not mine so why is this happening to me now, I didn't wear the "magic hat" you guys made. He did touch my hand and I did lean towards him a little bit but that was it. We didn't hug or anything.
I feel like I just suddenly jumped into "adult world" right now. I mean someday we'll all have to go through these, meeting someone, thinking about someone, dating someone, loving someone,...but it is so strange to experience them for the real first time. And you guys or my sister are not even with me. I would never tell this to my mom, or at least the time being. She would freak out and get anxious and say something like I shouldn't be like that. Don't want her to have a heart attack.
Why am I so far away from you? Why aren't we exploring all these together? I hate this.

Friday, September 16, 2011

floating

Cuộc sống dạo này thật đáng yêu và đáng mến. Trời chuẩn bị vào thu, sau một bữa mưa lất phất cả ngày, nhiệt độ đã tuột xuống cái chủm, lạnh muốn chết luôn. Trường học thì vẫn vậy, tao vẫn ngồi được khoảng nửa tiếng 45 phút thì bắt đầu thấy chán, cái quay qua quay lại đếm bóng đèn hoặc là ngồi giả vờ nhìn thầy và suy nghĩ về cuộc đời hahha. Mỗi lần trong lớp chỉ muốn về apt. Về apt thật vui, nhất là được tháo bra (hahahhah) và mặc pyjamas, khoác mền đi vòng vòng hoặc vừa nghe nhạc vừa rửa chén. Nhưng mà cũng thật chán, đôi khi không muốn học mà cũng chả biết làm gì. Những lúc đó thật nhớ mấy lúc vừa học bài vừa nói xấu với Sasa. Và tụi bây là tất cả những gì khiến tao cảm thấy một ngày thật vui. Tao có thể nghĩ về những chuyện random nhất và không nhịn được cười. Đột nhiên tao thấy tuổi 19 của chúng ta thật đặc biệt, giống như có một cái gì đó thật ngọt ngào đang tan chảy.
Tao sống một mình thật ok. Mỗi sáng thức dậy lúc 9h15, đi học lớp sáng về thì rửa chén dọn dẹp nhà cửa sơ sơ. Tối nào cũng cố gắng đọc text book và coi bài. Cuối tuần đi chợ ké với Thảo Nguyên, rồi nấu ăn rồi dọn dẹp. Và tất nhiên ngày nào cũng nói chuyện với Yến và facebook với tụi bây. Not too bad. Mỗi thứ 2 thứ 4 Benj đi với t về trước cổng cũng khá nice. Đại loại là cũng ko thấy ớn ớn vì phải đi một mình cùng với nỗi sợ bị giết bên góc đường hahha. Thật kì lạ là tao với bản cũng nói được khá nhiều chuyện, trong khi tao không phải là đứa biết keep a conversation going on lắm với người lạ. Anyway, năm 2 của tao coi cũng sáng sủa phải không?
Tao thích chơi với tụi bây quá đi. Tao sẽ không bao giờ thấy thích chơi với ai như thích chơi với tụi bây hết. Sau này, sau này và thật lâu sau này, khi mà quãng thời gian bây giờ trở nên thật xa xôi rồi, ai biết lúc đó chúng ta vợ chồng con cái gì chưa, nhưng mà tao sẽ thương con tụi bây thật nhiều, đối xửa thật tốt với vợ/chồng tụi bây và khi câu chuyện tương lai đất đai của tao thành hiện thực, tao sẽ luôn dành một chỗ cho tụi bây trong căn nhà nhỏ bé xinh đẹp đó của tao.
Khi 25 tuổi, chúng ta sẽ như thế nào? Không biết nữa, nhưng mà bây giờ, "hãy cứ đam mê hãy cứ dại khờ".

Saturday, September 10, 2011

shell scripting

So I've been sitting in front of my laptop from like 2pm until now trying to figure out how to write a shell script. Don't ask me what a shell script is, it would be another long story, you know, computer sci thing. Good news is I got the result I want, and even more amazing, in just 6 lines of codes. I really don't like this Unix class. I have the feeling my dear professor assumes that everyone in class is familiar with unix, shell scripting...sighhh. Straight A's this semester suddenly sounds like nonsense.
I always feel like hell in "Computer Organization and Architecture" class, which is the class starting from 6.55 'til 8.10 Mon and Wed. The atmosphere in that room just isn't right, it's stuffy and the lectures are seriously not attractive at all. Textbook for that class is another tragedy. I'm actually pretty good and patient at reading textbook materials, but this one, I tell you, it takes a real long time to comprehend its contents and sometimes I don't even understand anything at all. Thanks God we still have Google by our side.
And Benj walked me home again this Wednesday. So he found out that I'm 19 and I found out that he's 26. Man he's old. It goes like this "Are you a good drinker?" "I'm not old enough to drink" "Reallyyy?" [Nod] "How old are you?" "I'm 19. How old are you?" "26" bla bla bla. So there are no "young" computer sci people huh? Why do I have the feeling I'm the youngest in all of my classes. We talked about what he did in his past college days and how he ended up as a CS major. He said "I wish I had been doing what you're doing now when I was 19". I don't know, this kinda makes me feel good. We are still too young and we should all feel good about our 19th. Let's go through all these days with the pride of being 19.
I still have Java to read and laundry to do tomorrow. Have to cook some more dishes also. It's not like I'm intensely busy but I always have things that need to be done. When my hair gets to my shoulders, I will buy some new clothes. I lost some weight and almost every pair of jeans in my closet is loose on me. How sad.
Just wondering what it's like to fall for someone at this age. Hahha

Wednesday, September 7, 2011

NGày này năm ngoái, thằng Đại đã comment trên stt dặn mình là phải nhớ luyện tập thể thao thường xuyên rồi mùa đông nhớ về thăm tụi nó.
Thời gian sao mà giống chuyện đùa vậy.

Wednesday, August 31, 2011

"but I just like to dream"

Khi chiếc răng khôn thứ 2 bắt đầu nhú lên, tôi nghĩ mình đã biết cần phải làm gì. Chuyện mà nếu không làm thì sẽ không bao giờ hết băn khoăn. Nhưng để có được thứ mình muốn, trước hết phải tập trung vào những thứ mình đang có trước mắt mình. Tôi đã nói với cô bạn như vậy khi cô ấy đột ngột bắt chuyện với tôi sau rất nhiều ngày không còn biết gì về nhau nữa. Khi nói chuyện với người khác, chân lí dễ dàng bật lên thành lời khiến người ta phải tự hỏi mình "còn mình thì sao, rốt cuộc mình đang làm gì?"
Thật ra, điều khiến tôi chịu ngồi xem Scent of a woman là vì tò mò không biết Yoen Jae sẽ làm gì trong 6 tháng cuối cùng của cuộc đời mình. Ở những bộ film khác, thường là người ta yêu nhau say đắm mới biết một trong hai người mang bệnh, rồi thì sẽ đau khổ đến gục ngã khi người ấy chết, và khi đứng dậy thì mang theo những câu chuyện về tình yêu ấy suốt cuộc đời. Nhưng Yoen Jae ngay từ tập đầu đã biết bản thân sắp chết. Cô viết ra 20 điều phải làm. Những điều mà suốt 10 năm làm việc trong công ty du lịch hàng đầu, chịu đựng ông trưởng phòng ích kỉ và ánh mắt nhìn xuống từ đồng nghiệp, cô cứ mãi để dành và trì hoãn đến khi quên mất về những điều đẹp đẽ. Vì sao khi sắp chết, người ta mới đủ can đảm làm tất cả những gì mình muốn, mặc những gì mình thích, ăn bất cứ thứ gì thấy ngon, thực hiện những điều lãng mạn nhỏ nhặt vẫn mơ mộng. Vì sao phải đến khi sắp kết thúc mới để cuộc sống thật sự bắt đầu.
Có phải để được đặt chân lên con đường trong những giấc mơ thì phải bước qua nhiều con đường xa lạ với chính bản thân mình? Là học một ngôi trường mà sau 2 năm ở đó, chẳng bóng dáng một người thầy cô nào khiến mình thật sự tôn trọng và yêu mến. Là đi đến một nơi mà sau khi đọc bài phỏng vấn về á hậu Thiên Lý mới nhìn thấy cảm giác mình vẫn cảm nhận hằng ngày một cách rõ ràng "....trải qua một thời gian khá dài, dĩ nhiên cũng đã có nhiều kỉ niệm vui lẫn buồn nhưng hầu như chẳng có dấu ấn gì đáng kể, tất cả chỉ nhàn nhạt so với những kỉ niệm ở Việt Nam thì một chút xíu cũng đậm đà". Thì ra mình và á hậu cũng có điểm chung haha.
Dù sao đi nữa, chúng ta đều phải có trách nhiệm với cái lao chính mình phóng ra thôi. Chạy theo nó rồi nhặt lên. Nếu vẫn chưa đủ thì tiếp tục phóng lên phía trước. Thứ mà mọi người vẫn gọi là thoả mãn sức trẻ có lẽ là như thế.

Thursday, August 25, 2011

smart people and noisy chairs

Ok, let's face it. I haven't been too enthusiastic about school. Haven't been really concentrating on any class. That's bad, because I started to feel afraid. Those logic things in Discrete Structure (a class math) don't seem...logical at all when it comes to a complicated problem. Good thing that big guy was in our group this afternoon or I don't really know if I would be able to solve it. He's smart. CS people are smart. And somehow I'm afraid I'm not smart enough to do these things. Sighhh. That's me being pessimistic when encountering difficulties.
CS 2270 is like, I dont know, like a super boring movie that you have to watch and not being allowed to turn it off until 8.10pm every Monday and Wednesday. The professor looks like Dumbledore but his head is bald and his beard is short. Most of the time, I was saying to myself "let's try to focus again".
Benj is nice. He sent me the whole Discrete Structure book, the scanned edition that he got from the internet 'cause my book hasn't arrived yet. He's one of the few people that I didn't not-like at first glance. Anyway, we started to talk to each other this semester so I guess it's a good thing huh? I like to call him Benj (ben-jay). "Ben" is a little too short to call out for me though I never really called out his name. I like it when he smiles too.
Those chairs in ESH 107 are the noisy ones. Lots of people in that class are...quite big and they wouldn't stay still and those chairs would make some noise sounding like "Eccc eccc". That's what I have to hear during tomorrow morning class. Stay still people, and please don't steal my seat.
I'm going to take a 30 min nap and then look through some notes for the quiz tomorrow.
I got stung by a bee yesterday. First time ever. It was horrible for like half an hour. My finger was aching and numb and swelling badly at the same time. I screamed when the little insects put its sharp needles on my index finger. Hell yeah it hurt. Before this, I never thought of this but now, if someone asks me, I know how it feels like to be stung by a bee. You can call it an experience.
What are you doing there? How was "Long ruồi" Trúc mập?