3. "Hơi, mình cũng làm một tấm mới được."
Wednesday, September 29, 2010
một buổi tối
Thursday, September 23, 2010
vô định
Tụi mình, rốt cuộc bây giờ đã chính thức có những ước mơ riêng rồi phải không?
Sau này khi học xong rồi, đi làm rồi, tụi mình vẫn sẽ gặp nhau chứ?
Tao ở xa quá, xa đến nỗi nhiều khi tự hỏi bản thân mình "tại sao mình lại đang ở đây vậy? mình mong muốn điều gì vậy?".
18 tuổi, nhận ra mình có quá nhiều thời gian rảnh rỗi là một nỗi thất vọng với bản thân.
Saturday, September 18, 2010
I am not feeling great or anything to say this
Since when did I start to get really annoyed when I talk to them?
Hey you know what, try asking a million people out there and see if any of them say I am a disrespectful person and for once think of the way you talk to me and how you have turned into a way too difficult individual.
Why do you keep making it harder and harder between us?
I'm not gonna intervene in any of your personal life. Just please give me some credit and leave me freakin alone because I'm not feeling any ok about what's been going on anymore.
I. AM. SICK. OF. THIS.
Sunday, September 12, 2010
lâu lâu giả bộ emotional
Thảo đã đứng giữa trời cao St.Louis. Bầu trời thẳm đen làm những ngọn đèn từ buildings trở nên rực rỡ như dải sao ngay trước mắt. Thì ra từ trên cao, thành phố nào cũng thế. Chỉ khác nhau khi người ta nhận ra mình đang đứng ở đâu. Và đang đứng cùng với ai. Lúc đó nghĩ gì Thảo cũng không nhớ, vì thật ra rất muốn có một cái gì đó lập tức ùa đến với mình, nhưng nghĩ hoài mà không thấy bất cứ hình ảnh nào hiện lên. Chỉ có St.Louis buổi tối khuya và những ngọn đèn loang loáng phía trước. Cảm giác trống trải chắc là như thế. (thật ra thì không kéo dài lâu lắm, vì ông Khang tiếp tục quá đà lôi Thảo về hiện thực cười há há)
Thảo lại thức khuya. Giống như những buổi tối ngày xưa, những ngày đã nghĩ "mình sẽ thích anh ấy suốt đời" (ờ, hồi xưa tui bị mụ mị, tui biết). Bây giờ, không còn thuộc như in những dòng chữ font arial đen default hồi đó ổng chat với mình nữa, không thấy lại cảm giác khi ngồi sau lưng được anh ta chở về nhà. Bây giờ, mình ở một nơi, ổng ở một nơi, cách nhau 17 tiếng. Mình thì quên hết những gì đã qua từ lâu, ổng thì vẫn chưa hết ghiền dota =)). Nhưng nếu có thể trở lại, mình biết sẽ không có gì thay đổi. Vì tình cảm, dù đến từ một phía, ngây ngô và đầy những huyễn hoặc bản thân mình đến mức nào, cũng đột nhiên biến mọi thứ trở nên bồng bềnh. Buổi tối trùm mền đi ngủ và sáng sớm thức dậy có một hình ảnh lập tức xuất hiện với mình là một niềm vui kì cục.
Nếu một ngày quanh mình không còn bồng bềnh nữa, bước chân mình không thể lùi lại và ngón tay mình không thể níu vào những thứ đã qua. Cũng như không thể nào thay đổi một sự thật có người đã từng hiện diện trong cuộc sống hằng ngày của mình chỉ qua ý nghĩ như thế.
Ei nói chứ đi ngủ. Mệt muốn chết.
Monday, September 6, 2010
Monday, August 30, 2010
awake
It's 1.24am here and I cant freakin sleep. Reaching out for my still-not-working cell phone to read some Y!M saved conversations, I had no intention of coming across those conversations I had with him. All of the sudden, everything about him came back to me so vividly that it was like a dream. When I think about it, there are no pictures of us together after more than 10 months. How strange it is. Sometimes I wonder "So what's gonna show later that he was my big dad and I was his little daughter ? What's gonna tell that we shared some sweet moments ? There were not many of which and we have no pictures together, what's gonna remind me not to forget his face someday ?" All I have are those tiny conversations, virtual but the only proof showing me what we had was real.
So this is what it's like when someone is not around, when there are no footsteps of theirs set on any roads, when they are now just an idea that cant be captured. They vanish. Like smoke.
You try to picture their faces in your mind but still you cant see them clearly.
You want to pick up the phone, dial the number just to say hi and hear his voice "hi my sweetie"
You attempt to keep all images you can recall but somehow they will turn blurry before you even start noticing.
Isn't it strange when somebody does not exist in this world anymore?
Sunday, August 22, 2010
the end of summer 2010
7.40
Chủ nhật cuối cùng của mùa hè.
Anh Bá mới rước Sasa trở về từ Cali. Hai người mới đẩy cửa bước ra đi ăn rồi, sẵn tiện cầm mấy bịch rác mình đã thải ra trong hơn một tuần đi đổ luôn. Lâu rồi không gặp Sasa quả là thấy có khác. Biết nhau cũng bao lâu mà mình chưa bao giờ nhận ra chị ấy có đôi chân thật đẹp. Không quá gầy, không quá to, thẳng thẳng, làn da thì sáng. Mái tóc cũng thay đổi. Thật ra thì trên thế gian này nếu có gì đáng thèm muốn nhất thì đó là đôi chân đẹp và người yêu giống Lee Min Ho. Khi mở cửa cho chị ấy về nhà, mình đã nghĩ "A, đây là người mình sẽ sống cùng cho đến khi chị ấy tốt nghiệp trước về nước, còn đó là người đang hẹn hò với chỉ"
Cuộc sống mới im lặng trong suốt một tuần qua có lẽ ngày mai sẽ kết thúc, thay vào đó bận rộn hơn và có thêm nhiều tiếng ồn. Đôi khi, bản thân tự thấy chính mình có gì đó tách biệt với xung quanh. Rất nhiều khi quan sát mọi người chung quanh mình, cười nói, náo nhiệt mà suy nghĩ, mọi người đang nói gì, những chuyện gì đã xảy ra để họ có gặp nhau là có thể sôi nổi, tiếng cười đó xuất phát từ đâu. Rồi từ lúc nào không nhớ, nhìn lại thì mình đã trở thành một con người rất hay cảm thấy bất an khi đứng một mình giữa đám đông. Nếu không có ai để mỗi lần gặp là không cần suy nghĩ sẽ phải nói chuyện gì, nếu không có ai khoác tay đi cùng, nếu không có ai để hướng mắt về, đột nhiên lại trở nên cô độc. Một đám đông có rất nhiều người, nhưng nhận ra trong số ấy không ai thuộc về mình cũng là một nỗi sợ hãi.
Thật ra trước giờ, mình luôn được bạn bè chiều chuộng. Sáng sớm dậy trễ mò qua nhà Trúc mập than đói thì nó làm cho một tô mì gói thịt bò. Khát nước thì "năn nỉ" Gia Bảo pha trà đá. Đi chơi thì Hà gọt trái cây. Lên Sài Gòn thì có Hiền hộ tống. Yến thì sẽ giúp mình một cái gì đó liên quan tới Hàn Quốc, chịu khó coi clip Lee Min Ho chẳng hạn. Cuộc sống có những người mình không ngại ngần thật dễ dàng. Bản thân mình bên cạnh gia đình và những đứa bạn đã cùng nhau lớn lên là một bản thân thân thiện và luôn sẵn sàng mở lòng ra nhất.
Ngày mai đi học rồi, chính xác thì đang có chút hồi hộp. Đã một năm kinh nghiệm rồi vẫn thấy lo, huống chi những đứa international students mới toanh trời. Mà cũng có thể chính vì người ta hoàn toàn lạ lẫm nên mới có thể hào hứng như vậy. Mình thì đã tự dặn mình, dont build expectations từ lâu rồi.
Tất cả mọi chuyện rồi sẽ qua như một giấc mơ. Nhưng lần này, mình muốn có một giấc-mơ-đẹp, hay ít nhất cũng phải không quá tồi, để sau này, nếu mình thành công trở thành một cô gái IT chuyên nghiệp đang làm việc muộn ở công ty, sẽ pha một tách trà đứng nhìn xuống cửa sổ toà nhà và có thể mỉm cười "đó là giấc mơ đẹp của mình"
Subscribe to:
Posts (Atom)