Sunday, September 12, 2010

lâu lâu giả bộ emotional

Thảo đã đứng giữa trời cao St.Louis. Bầu trời thẳm đen làm những ngọn đèn từ buildings trở nên rực rỡ như dải sao ngay trước mắt. Thì ra từ trên cao, thành phố nào cũng thế. Chỉ khác nhau khi người ta nhận ra mình đang đứng ở đâu. Và đang đứng cùng với ai. Lúc đó nghĩ gì Thảo cũng không nhớ, vì thật ra rất muốn có một cái gì đó lập tức ùa đến với mình, nhưng nghĩ hoài mà không thấy bất cứ hình ảnh nào hiện lên. Chỉ có St.Louis buổi tối khuya và những ngọn đèn loang loáng phía trước. Cảm giác trống trải chắc là như thế. (thật ra thì không kéo dài lâu lắm, vì ông Khang tiếp tục quá đà lôi Thảo về hiện thực cười há há)
Thảo lại thức khuya. Giống như những buổi tối ngày xưa, những ngày đã nghĩ "mình sẽ thích anh ấy suốt đời" (ờ, hồi xưa tui bị mụ mị, tui biết). Bây giờ, không còn thuộc như in những dòng chữ font arial đen default hồi đó ổng chat với mình nữa, không thấy lại cảm giác khi ngồi sau lưng được anh ta chở về nhà. Bây giờ, mình ở một nơi, ổng ở một nơi, cách nhau 17 tiếng. Mình thì quên hết những gì đã qua từ lâu, ổng thì vẫn chưa hết ghiền dota =)). Nhưng nếu có thể trở lại, mình biết sẽ không có gì thay đổi. Vì tình cảm, dù đến từ một phía, ngây ngô và đầy những huyễn hoặc bản thân mình đến mức nào, cũng đột nhiên biến mọi thứ trở nên bồng bềnh. Buổi tối trùm mền đi ngủ và sáng sớm thức dậy có một hình ảnh lập tức xuất hiện với mình là một niềm vui kì cục.
Nếu một ngày quanh mình không còn bồng bềnh nữa, bước chân mình không thể lùi lại và ngón tay mình không thể níu vào những thứ đã qua. Cũng như không thể nào thay đổi một sự thật có người đã từng hiện diện trong cuộc sống hằng ngày của mình chỉ qua ý nghĩ như thế.
Ei nói chứ đi ngủ. Mệt muốn chết.



2 comments:

  1. ;)) tao cũng muốn cảm giác đứng ở giữa một đống tòa nhà cao tầng và suy nghĩ :">

    ReplyDelete