Saturday, July 28, 2012

hôm nay tôi làm 4 trái cà chua nhồi thịt

Tối thứ 7.
Bọn sinh viên khác ngồi ở cái chòi kế bên hồ bơi đang nhậu nhẹt nói chuyện om sòm. Mùa hè, người ta thích ăn uống bên ngoài và nói cười ồn ào. Bởi vì có khi nào nữa mà mặt trời bắt đầu lặn vào lúc 8 giờ?
Mới đi ăn đồ Thái với Cường và Sasa. Mình chơi với hai người này bền bỉ ghê. Từ những ngày đầu đến Saint Louis. Ở một nghĩa nào đó, đây là 2 người bạn của mình ở đây nếu không tính đôi khi có những khoảng im lặng vì hết chuyện để nói. Và một lúc nào đó khi Saint Louis chỉ còn là một kí ức xa xôi, mình sẽ nhớ đến 2 người bạn này cùng những câu chuyện bên bàn ăn. Những lần gossip oanh liệt về những nhân vật nhiều khi mình không biết là ai ở đây. Mình cũng hiểu rằng, vì có những người bạn như thế này như thế kia, những người bạn ở trong lòng mình mới quý giá, đáng để hạnh phúc và tự hào biết bao nhiêu.
Mới phát hiện ra thêm một nhỏ bạn học chung lhp ngày xưa bây giờ đã có bạn trai. Điều đầu tiên đã nghĩ là "ủa gì kì vậy" hhahhaha. Bạn bè cấp 2, cấp 3, từng đứa từng đứa lần lượt hẹn hò. 20 tuổi, ra đường người ta bắt đầu hỏi có quen ai chưa. Mà cũng khỏi cần nữa, vì mẹ đã hỏi câu hỏi đó, giọng pha lẫn lo lắng và cười đùa. Mẹ ơi, con gái của mẹ chưa có người yêu nhưng bị đá thì khoảng 2 tháng trước bị rồi :).
Bây giờ nghĩ đến việc quen một ai đó rồi hẹn hò, cảm giác như một điều xa xỉ và unreal. Cảm giác là tò mò muốn biết những việc đó như thế nào, hơn là "ôi tôi cô đơn quá tôi cần ai đó trong cuộc đời mình". Nhớ một người rồi tự mỉm cười một mình, mơ mộng và nghĩ những điều vu vơ cũng tốn nhiều năng lượng và thời gian như ăn ngủ học hành. Anh à, nếu anh đến, anh có vì năng lượng và thời gian của em để bỏ ra năng lượng và thời gian của anh mà trân trọng em thật nhiều không? Vì anh biết đó, những niềm vui tự tưởng tượng ra là những điều sẽ quay lại khiến em đau nhất nếu một ngày anh và em cũng chỉ là anh và em, không bao giờ là chúng ta.
20 tuổi. Tuổi này stalk fb bạn bè rất vui. Đầu tiên là coi bạn bè học chung học trường gì, đứa nào có bồ đứa nào còn ế như mình. Tíu nhất là mò được fb mấy đứa học chung cấp 1 hay biết nhau sơ sơ, 8 kiếp rồi không gặp, vào coi profile pic rồi à ồ lên secret group la làng lên cho nguyên đám biết để vô coi chung :)). Một ngày nào đó fb bị đánh sập, group không còn secret nữa, chúng ta chỉ có nước trùm mền ra đường để không bị chúng quýnh.
Lớp mùa hè kết thúc vào tuần sau. Trời ngày nào cũng cỡ 100 độ. Mới ngày nào còn nghĩ mình đang đen đi một cách hồng hào, thì bây giờ mình đã đen đi một cách thùi lùi. Còn một paper và một final essay nữa là bye bye Asian Phil và thầy tóc bạc. Bye bye luôn bạn gái dễ thương tóc xoăn chân dài cao gầy mắt xanh mình hay liếc nhìn. Mùa hè sắp hết rồi, tin được không?
Cà chua nhồi thịt là món đầu tiên và duy nhất và cuối cùng thằng cha mắt xanh tóc vàng được ăn của mình. Ráng chịu đi nha, chừng nào dọn nhà ổn định rồi tui sẽ làm chả giò thơm ngon giòn rụm nữa. Too bad chúng ta đã hết chơi với nhao hahah.
Ủa mà chừng nào người không đi Nha Trang mới được thấy hình Nha Trang đây?

Saturday, July 21, 2012

'cuz the best part was falling'

Oh gosh, something went wrong with my laptop and I have to reinstall windows, which means now I don't have any music, k-dramas or photos on this computer. Took the whole day to update windows too. This sucks big time.
Next Sunday is my move out day. Don't know how it's gonna go to live with a whole bunch of guys under a same roof. We went out for ice cream last weekend and it was fun so I guess it won't be too bad. I'm actually looking forward to it though the whole thing about having to wear bras even at home sounds really unappealing to me but whatever, I think it's going to be a nice experience. Say 5 or 10 years later when I look back, I'll probably say "Oh wow, I spent my junior year in college living in a house with just guys". You know, that kind of experience, it would be a story to tell.
And I love Pillsburry dough hahha. Bought the kind for french bread and put it in the oven half an hour ago and now it smells so damn good. The smell of freshly baked bread is irresistible in a hot summer night. It brings you that comforting feeling, making you believe in good things in life.
Yesterday at work, I was waiting for the elevator when it opened to that handsome guy I occasionally see downstairs. Oh gosh he's attractive. And old too. Must be in his thirties. At that moment, how I wished a wholesome guy would come and sweep me off my feet hahhaha.
Summer heat is still burning and I've got noticeably darker. Yeah that's what you get from walking back and forth from school every day in this smoking hot weather. My hair even got a hint of brown now. I kinda like it though. Feel like I've grown stronger and sturdier and this is exactly the way I should live. Being good on my own. I am proud for the fact that, compared to the person I was a month ago, I am now feeling much more energetic. It wasn't a love story so it didn't hurt badly, just tingled for a little bit and now it's all gone. I don't even practice the hateful conversation I thought I would have with him when we meet again anymore. What's for after all? And if I can keep myself this balanced until we see each other, I think I may even say hi and smile at him. That's how good I'm feeling about myself now.
I'm seeing Yen about 3 more weeks later. Gosh it's been 2 freakin years. Tell me Yen, are we gonna hug when you see me at the airport? Or is it gonna get awkward ahhaha? 2 years, people would say it's not a super long time but boy, but I'm glad we have got closer through these 2 years. Trust me, I talk to you a lot more than I talk to anyone here.
And yes, it's past midnight. Woohoo to an unproductive Saturday doing nothing but getting laptop to work again.
Say hi to Nha Trang and all the fresh sea food for me!

Thursday, July 5, 2012

đường đi ngang qua mùa hè

Một người nói với tôi rằng, "bộ em tưởng em chán nên mới nói chuyện với anh thì anh vui lắm hả". Câu nói làm tôi giật mình. Một chút. "Wow, thì ra mình chỉ muốn nói chuyện nhưng người khác thì không nghĩ đó là một chuyện bình thường". Tôi thì khác, thà rằng một người đột ngột nói chuyện với tôi vì không có gì khác để làm vẫn còn hơn hẳn những người thi thoảng nhảy vào, chào hỏi đến câu thứ 3 thì bắt đầu nhờ vả tôi làm một việc gì đó. Chỉ một cuộc nói chuyện, có thể đôi khi chẳng đi đến đâu, thì có mất gì. Nếu bận, tôi vẫn có thể từ chối một cách dễ chịu nhất và không làm mất lòng người đó. Còn đối với người muốn một điều gì đó ở tôi, khi tôi nói không, có phải họ sẽ nghĩ "nhờ một chút cũng không được"?
Tôi vẫn thường làm thế. Bất chợt nói chuyện với bất kì ai đó trên yahoo mà 8 kiếp rồi không còn biết gì về nhau. Có người làm tôi bất ngờ với nhữn câu chuyện mới xảy ra trong cuộc sống của họ. Đôi khi một cách không ngờ nhất, tôi nhận ra được những thứ mình đang mập mờ chính từ cuộc trò chuyện tưởng là chỉ có vậy thôi. Và cũng có người đôi khi khiến tôi cảm thấy mình quá nhiệt tình. Kiểu như mình hỏi nhiều thứ, nói chuyện quan tâm và vui vẻ, người ta trả lời vừa chậm vừa thiếu sức sống. Đó là khi tôi nhận ra, có lẽ mình đã trân trọng một số thứ hơn cần thiết: những mối quan hệ dù không quá sâu sắc nhưng tôi nghĩ cũng đủ cho một vài lần hỏi thăm để bắt kịp cuộc sống của nhau. Những lần như thế, tôi gần như gạt bỏ chúng ra khỏi sự bận tâm của mình. Để giữ một mối quan hệ, cỡ nào cũng phải xuất phát từ nỗ lực của hai phía. Tôi không thể là người duy nhất chủ động. Và tôi không thích giữ điều gì đã không còn ở đó nữa.
Những ngày hè nhiệt độ hơn 100F, tôi vẫn đang chờ đợi một cơn mưa. Dù rằng không khí nóng khô thì đỡ hơn nóng ẩm rất nhiều. Ánh sáng không biến mất cho đến khi gần 9h làm tôi thèm thuồng một buổi chiều trở về nhà thấy ấm áp vì ngoài kia trời đang âm u. Và mùi thơm tho của buổi sáng sau một cơn mưa đêm, cảm giác mọi thứ trên đời này đều mới mẻ đến tinh tươm như chẳng có gì gọi là xấu xa. Còn bản thân mình thì như chưa bao giờ sứt mẻ vì điều gì.
Tôi nghĩ mình đã trở lại bình thường. Câu chuyện 3 tuần trước đã bình thản nằm lại trong lòng. Con đường mỗi chúng ta đi, có phải sẽ vô tình gặp rất nhiều người? Đoạn đường này, mình sẽ đi chung, nhưng ngã tư tiếp theo sẽ có người rẽ lối khác. Mà trái đất thì có biết bao nhiêu con đường có ngã tư, và chuyện không đi chung nữa vẫn xảy ra như câu chuyện bình thường mỗi ngày. Tôi, có lẽ may mắn hơn cả tỉ người, biết đâu đó trong hằng hà sa số những con đường cắt xẻ nhau, có những người, mà hơn rất nhiều lần một mối quan hệ đơn thuần, cũng muốn gặp lại tôi. Chân phải bước đi mới hiểu điều đó dịu dàng và mang nhiều ý nghĩa như thế nào. Cái comfort zone tôi không bao giờ muốn bước ra.
Thôi bái bai thế giới, tôi đi ngủ và mơ về một cơn mưa đây.
Các bạn độc giả thân mến, hôm nay các bạn ăn sáng bằng món gì?





Sunday, July 1, 2012

and I wonder if I ever cross your mind

Went to the movies to see Madagascar 3 today. It was ok, didn't leave much impression on me but the colors and the use of Katy Perry's song fire work are pretty in good place. Watching the circus show going on with all that rainbow colors got me thinking, "Wow, if only the world could be that pretty". I felt kinda empty after the movie for no reasons.
I miss him. It struck me a little bit that when I was sitting in the movies, I missed how we held each other's hands while gazing at the big screen. It's weird watching a movie in the theater without any arms or hands to hold. Even at home, I always clung to tụi bây's arms.
I miss tụi bây too. A lot. Every time I'm in this kind of weird mood, talking to parents never helps. Not trying to be mean and selfish by saying that, but seriously, we're just not that type of parents and child that can openly share thoughts and stories. And it calms me to realize that I still have you guys around. 'Cause I never have to tell much about anything. I never have to make sense of what I'm trying to say. Never have to hide how I really feel and what I really think. And somehow, you always understand exactly everything I'm trying to get across. How much I appreciate that.
There are days that I don't know what I'm doing. I wonder if my parents are happy. If my sister is happy. Are they living the life they wanna live? Even if it's not, are they laughing every day? Are they not feeling lonely or empty? No matter what they do, I hope they don't have to put up with or suffer from anything for me. Everyone should live truly happy in order to make everyone else truly happy.
And I don't know if I can make a lot of money. I mean I don't need to make that much, but still, I want to make a decent amount so that I can pay for my parent's trip to anywhere they want, buy my sister's nice clothes, get friends nice things. I mean I want to live a comfy life, not worrying too much about financial problem. But how? I just suddenly can't find the confidence at the moment. Why is it that young people sometimes feel so lost and find themselves so out of place?
One of the biggest I've learned in life is, don't do anything that would make you end up feeling lonely. Right now, you may be walking alone on your own road, but make sure at the very end of everything you've been through, you'll find somewhere that you are found. Because trust me, "everyone wants to be found".
Is he thinking of me now and then? I'm not gonna lie that I feel pathetic to still be thinking of him while he's having fun with his girlfriend. But whatever, I will just face it and give myself some more time. Can't wait to see him again to say out loud the conversation I've been practicing in my head.
Man, I'm such a girl after all.