Tôi đến trường với quần shorts màu tím xanh và áo thun trắng. Vốn tối hôm trước định rằng sẽ mặc quần shorts trắng với áo vespa nhưng bộ quần áo làm tôi ốm đi thấy rõ, và chiếc quần đó mùa hè ở nhà tôi còn mặc khá vừa giờ đã rộng rinh. Thì ra, tôi đang mệt mỏi.
Những chiếc ghế ồn ào trong căn phòng 107 Express Script Hall vẫn làm tôi phát điên. Ông thầy mặc đồ không quá tươm tất huyên thuyên những điều về project mới và bài giảng, tôi ngồi cuối lớp cố gắng lắng nghe nhưng nhận ra mình không thích không khí trong căn phòng đó đến mức muốn bỏ ngay ra ngoài. Đi đến một nơi xa xôi, tôi vẫn là đứa con khó chịu của ba mẹ, là đứa bạn không thích nhiều thứ của đám tôi.
Lớn lên tức là thay đổi, nhưng theo một nghĩa nào đó, lớn lên là làm dày và đậm thêm bản chất vốn có của mình. Cuộc đời có thể khiến người ta xù lên những gai nhọn đồng thời cũng có thể làm nhiều khía cạnh của bản thân mềm đi. Tôi chưa biết nhiều về cách xù lông, và những khía cạnh tôi cho là vốn có vẫn còn đó. Tôi vẫn thích mơ mộng. Những buổi chiều đi bộ về nhà, tôi nhiều lần nghĩ về một ngày trôi qua và tôi sẽ viết về nó thế nào trên trang blog nhỏ của mình. Những ngày ngồi ngồi trong phòng 107, tôi vẽ ra "kế hoạch trong mơ" sẽ làm với bạn thân và cho phép mình lấy kế hoạch đó làm mục tiêu xa hơn một tí sau khi ra trường và ổn định.
Thật ra tôi không ghét những gì mình đang học. Thậm chí đôi khi tôi thấy khá thích thú. Chỉ là thầy khó ưa hay làm tôi hoang mang. Tôi không biết mình hiểu gì, và có đủ những thứ cần thiết để làm được gì hay không. Bản thân tôi không kém cỏi nhưng đến giờ tôi vẫn không tự tin về điều mình đang làm. Và vì không tự tin, tôi sợ thất bại.
Hôm nay tôi bắt gặp những cánh hoa hình dạng như cánh mối màu hồng khe khẽ đang rơi xuống trước nắng khi bước ra khỏi lớp thầy hàn quốc đầu trọc. Những cánh hoa đến phút cuối cùng vẫn đẹp đẽ như một cô gái chỉnh chu luôn muốn mình xuất hiện trong bộ dạng tươm tất nhất. Và nắng là thứ trang sức kì diệu. Chúng xoay xoay, đeo nắng lấp lánh lên mình, lả lơi một chút rồi nhè nhẹ nằm lại trên mặt đất.
Điều đó khiến tôi vui và muốn tối về viết blog :)
tôi nhớ cô gái này. cô gái này có nhớ tôi ko :)
ReplyDelete