Saturday, April 14, 2012

comfort zone

Call me weak, but you are the comfort zone I never want to get out of. Even just some little steps.
So just always be there and comfort me.
Đừng đụng đến tui, bởi vì tui rất emo. ok?
Thật ra tui cảm thấy rất yếu đuối. Và vì yếu đuối nên dạo này tui thích những ngày mưa. Tui thích cảm giác nằm trên giường trùm mền và cả thế giới biến mất. Tui đang ở đâu đó trong giấc mơ, không có projects và ông thầy thấy ghét. Không có một tỉ băn khoăn về bản thân và tương lai mình.
And dont say anything halfway then leave it there then talk about something else.
Time flies. It does. And for now, it's a good thing.
Giá như mình đủ lớn để chẳng hờn dỗi và emo không vì điều gì nữa. Because you can never fight it when emotions take control.
Ok, đi ngủ đây.
Lúc này, trời hãy cứ mưa quài đi nha

Tuesday, April 10, 2012

tôi rất thích mơ

Chúng ta bận rộn quá hả? Điều đó làm tao cảm thấy khá yên tâm vì chúng ta đều đang tập trung vào những gì mình đang làm. Nhưng tụi mình không nói chuyện nhiều, facebook trở nên kém thú vị và bất cứ khi nào thấy notifications là cảm thấy vui vui. Còn nhớ những ngày comment không kịp? Và những câu chuyện của tụi mình luôn làm tao cảm thấy nó chỉ có thể xảy ra với tụi mình. Thường xuyên rất vô duyên và mắc cười mà hiếm khi lãng mạn và người lớn.
Tuổi trẻ không có bao nhiêu mà sao mơ ước thì nhiều quá. Ngày hôm nay muốn làm cái này, ngày mai lại muốn làm thêm cái kia. Cái gì cũng cảm thấy mình có năng lực nhưng mà phải bắt đầu như thế nào. Thì tất nhiên, nếu mà biết liền thì người ta đã không còn trẻ nữa rồi. Chỉ có điều, dù sao đi nữa, đừng kiềm chế bản thân ngay lúc này, bởi vì bây giờ không mơ ước cho thoả sức, không làm tất cả những gì mình muốn thì người ta không còn cơ hội nào để làm những điều đó nữa. Những mơ ước của độ tuổi 20, hãy cứ để nó bay.
Tao không biết nữa. Những ngày này tao đang tập ngủ sớm và đúng giờ. Giấc ngủ thì không bao giờ đến liền và những giấc mơ thì lúc nào cũng kì lạ. Chân của tao vẫn chưa nhỏ vì tao đã bỏ tập thể dục từ đời nào. Mặt của tao vẫn như mới dậy thì. Tóc của tao vẫn quá nhiều và mọc quá nhanh. Vẫn tự hỏi chú Ben là gì và sau này sẽ miêu tả chú ấy như thế nào trong cuộc đời mình nếu như ai hỏi tới. Đôi khi tao tự hỏi những đứa trạc tuổi mình sao tụi nó đã có thể biết tình yêu là gì trong khi tao lâu rồi không thấy crush on ai cả. Chú Ben nhiều lần làm tao thấy chú ấy sweet nhưng chú ấy không muốn gì lúc này và tao cũng không nhìn thấy tao và chú ấy có thể là gì. Tụi tao nói chuyện lại lần đầu tiên sau hơn hai tuần gần như không liên lạc gì với nhau không vì lí do gì cả. Tao hay bipolar quá đến nỗi tao biết tao trở nên khó hiểu. Và tao không biết đứa con gái nào cũng vậy hay là chỉ mình tao?
Tụi bây thì sao? Đang làm gì với cuộc đời mình? tao biết thằng Đại muốn đi họp cổ đông công ty của mẹ con Hà để được 500k mà nó mắc bận thì cuối tuần này rồi đó. Không biết con Bom đã thi đại học luật gì đó chưa, Hiền vì sao lại đang luẩn quẩn với câu chuyện những chàng trai còn khó hiểu hơn nó và Hà có nghe tin tức gì và đi ăn sushi chưa. Con Yến mai nó sẽ email tao nên tao không hỏi nữa. Tao cũng đang thèm sushi chảy nước miếng mà sao đi ăn với Sasa khó quá. Tụi mình đi ăn là quyết định cái rụp, con Bom xách xe xuống rước tao liền, đã ghê.
Tụi mình năm 25 tuổi đang làm gì và ở đâu đừng quên viết blog và facebook và nhắn tin và gặp nhau vào ngày-giống-tháng nhé. Đứa nào có bồ đầu tiên phải bao nguyên đám một bữa nha.
Thôi đi ngủ đây. Để coi tối nay mơ thấy ai héhé.
Nếu buồn hãy gửi tin nhắn cho Thảo. Facebook và điện thoại và email để làm gì?

Tuesday, April 3, 2012

ngày nắng mát mẻ

Hôm nay trời nắng một thứ nắng ngọt ngào. Rất vừa đủ. Rất dễ thương.
Tôi đến trường với quần shorts màu tím xanh và áo thun trắng. Vốn tối hôm trước định rằng sẽ mặc quần shorts trắng với áo vespa nhưng bộ quần áo làm tôi ốm đi thấy rõ, và chiếc quần đó mùa hè ở nhà tôi còn mặc khá vừa giờ đã rộng rinh. Thì ra, tôi đang mệt mỏi.
Những chiếc ghế ồn ào trong căn phòng 107 Express Script Hall vẫn làm tôi phát điên. Ông thầy mặc đồ không quá tươm tất huyên thuyên những điều về project mới và bài giảng, tôi ngồi cuối lớp cố gắng lắng nghe nhưng nhận ra mình không thích không khí trong căn phòng đó đến mức muốn bỏ ngay ra ngoài. Đi đến một nơi xa xôi, tôi vẫn là đứa con khó chịu của ba mẹ, là đứa bạn không thích nhiều thứ của đám tôi.
Lớn lên tức là thay đổi, nhưng theo một nghĩa nào đó, lớn lên là làm dày và đậm thêm bản chất vốn có của mình. Cuộc đời có thể khiến người ta xù lên những gai nhọn đồng thời cũng có thể làm nhiều khía cạnh của bản thân mềm đi. Tôi chưa biết nhiều về cách xù lông, và những khía cạnh tôi cho là vốn có vẫn còn đó. Tôi vẫn thích mơ mộng. Những buổi chiều đi bộ về nhà, tôi nhiều lần nghĩ về một ngày trôi qua và tôi sẽ viết về nó thế nào trên trang blog nhỏ của mình. Những ngày ngồi ngồi trong phòng 107, tôi vẽ ra "kế hoạch trong mơ" sẽ làm với bạn thân và cho phép mình lấy kế hoạch đó làm mục tiêu xa hơn một tí sau khi ra trường và ổn định.
Thật ra tôi không ghét những gì mình đang học. Thậm chí đôi khi tôi thấy khá thích thú. Chỉ là thầy khó ưa hay làm tôi hoang mang. Tôi không biết mình hiểu gì, và có đủ những thứ cần thiết để làm được gì hay không. Bản thân tôi không kém cỏi nhưng đến giờ tôi vẫn không tự tin về điều mình đang làm. Và vì không tự tin, tôi sợ thất bại.
Hôm nay tôi bắt gặp những cánh hoa hình dạng như cánh mối màu hồng khe khẽ đang rơi xuống trước nắng khi bước ra khỏi lớp thầy hàn quốc đầu trọc. Những cánh hoa đến phút cuối cùng vẫn đẹp đẽ như một cô gái chỉnh chu luôn muốn mình xuất hiện trong bộ dạng tươm tất nhất. Và nắng là thứ trang sức kì diệu. Chúng xoay xoay, đeo nắng lấp lánh lên mình, lả lơi một chút rồi nhè nhẹ nằm lại trên mặt đất.
Điều đó khiến tôi vui và muốn tối về viết blog :)

Monday, April 2, 2012

không thấy hoàng tử trong công ty đó

So, the weird thing of the last 2 days is, I started thinking about what I'm gonna do after college. I mean, really, what am I gonna do? Say, I will graduate with a decent gpa or maybe better (obviously not the legendary "four-oh") then go home and look for a job. What am I gonna do with it?
I found a good company which I think it's probably one of my big considerations when I get back. I was browsing some photos and I started...freaking out a little bit. I said to myself "Man, this is what work is like". Offices, computers, people dressing pretty...boring and the ugliest truth is, there are no freaking good-looking guys. They all look like our junior high boys that we still couldn't stop laughing when talking about their styles. Now we know how "cool" Minh Đại is huh? Sighhh, about prince Charm, see you in another life I guess. And even if you're here in this life waiting for me, please at least have a decent taste of clothing (I'm not even talking about fashion). Though I'd rather stay by myself but who knows, I may look at you and change my mind later.
And if I have to sketch my emotion these days, it would be an odd-looking graph. Sounds like my period coming. I don't know, I just cry so easily when watching movies/shows lately. I watched Bridemaids today and there's no way it's a tearjerker yet, I shed some tears when Annie goes save her missing best friend in her apartment and have a talk about their friendship, how she's gonna be after Lillian gets married. How are we gonna be when one of us gets married? I mean, it has to happen right? We're smart, pretty, funny. We have the brain. We have the heart. We'll find someone and set a new life and you know, the page turns and we have new stories to tell. Life is that simple, all about making new stories.
Well school tomorrow. Long day too. I stay in so much that every time I get out to the real world, nothing seems real. Amazing how you see a lot of people during a day and you only say a few things to a handful of them. The loudest voice I hear is my inner voice speaking words I find them easier to let out here to you than to any one else in the world I'm living now.
Chúng ta có thể trở thành "đồng 10 yên lăn trên phố" được không?