Monday, March 19, 2012

những bông hoa đã nở rộ từ đêm qua


Hai projects liên tục của Web Programming đã hoàn tất, tôi bỗng nghe mùa xuân ôm choàng lấy mình. Ngoài trời không khí nhẹ tênh. Khí trời những đêm nhiệt độ 6 mấy 7 mươi là thứ khí trời thơm tho, trong suốt và lãng đãng vẩn vơ trong lòng. Thời tiết đẹp, lòng người cũng nở hoa. Giống như những cái cây dưới nhà, hôm nào còn trơ gầy trong gió mùa đông, sáng ra đã hồng tím trên bãi cỏ xanh.
Tóc đã dài ngang vai. Tôi phần nào đã trở thành cô gái mình muốn nhìn thấy. Những gì đã qua quý giá quá, tất cả đều thật đẹp. Tôi dành thời gian nhớ về những người mình đã từng gặp gỡ, những tháng ngày mình đã qua. Mọi thứ đan xen vào nhau theo một cách nào đó và đưa ngày hôm nay đến. Nếu có thể quay lại cũng sẽ không thay đổi bất kì điều gì. Dù là chiếc váy búp bê may bằng những mũi kim vụng về. Dù là những bức thư ném ì xèo mỗi lần giận dỗi tưởng rất người lớn mà đâu biết rất buồn cười. Dù là mái tóc bù xù, nước da đen ngẳm, hay tình cảm bồng bềnh đầu tiên...Mọi thứ nằm ở lại, chồng lên nhau theo một trình tự mà chỉ muốn à lên "phải rồi, nên là như vậy". Hôm nay tôi ngồi trên sofa trong căn hộ số 736 ở một thành phố xa xôi với cửa ban công mở rộng là một cái kết tạm thời của rất nhiều tháng tháng ngày ngày. Một cái kết dễ chịu và vừa đủ. Ngày mai thức dậy, một cái kết khác đang chờ tôi tạo nên.
And when a guy said we should quit school and travel the world together for the rest of our lives, what should be the right feeling at that moment? We then talked about getting drunk next to the ocean somewhere in Greece at night and if we would get bored with each other eventually...
Lòng người đúng là nên nhẹ tênh, vì khi nhẹ tênh rồi, người ta bước đi như bay qua những nơi đầy ánh sáng.




No comments:

Post a Comment