Sunday, February 12, 2012

ở hai bờ đại dương

Tôi có một cô bạn. Mỗi lần tôi gọi điện từ nước mĩ xa xôi về, nếu may mắn cô không phải bôn ba ngoài đường, cô sẽ bắt máy và ngồi trò chuyện với tôi. Có khi cô ấy đốt hết một card điện thoại tôi mua gọi về chỉ để chúc mừng sinh nhật. Có khi mấy chú ba gác nhà cổ đã chở được quá trời xe cát và mấy chục bao xi măng dzìa rồi vô nhà hỏi "còn nói điện thoại hả Ti" tôi có thể nghe rõ. Giống như tôi đang gọi điện từ nhà mình, cô bạn ngoài việc "tiếp chuyện" tôi, cô còn phải lo tiếp người mua hàng. "Anh mua gì anh, xi măng lẻ hả, mấy kí?". "Anh tự cân giùm em nha!". "Có thối tiền hông anh". "Nhà con không có búa chú ơi". Và tôi, giống như đang không ở xa nhà, nghe đủ thứ âm thanh của cuộc sống mình quen thuộc và tưởng tượng ra căn nhà với đủ thứ cát, gạch, đá, xi măng mình thường qua chơi. Đại dương giữa chúng tôi bỗng chốc không tồn tại. Vì cô bạn tôi ở ngay đầu dây bên kia. Và lần nào cũng vậy, phút giây tôi nhận ra điều đó cũng là phút giây tôi nhớ ra mình ở đại dương bên này :).
Tôi có một cô bạn khác. Như mọi cô gái ở trên đời, bạn hay trăn trở về người mình thích và cứ thế, tự buồn tự vui với suy nghĩ của mình. Thế giới có thể đi từ đẹp đẽ ngọt ngào sang mệt mỏi chán chường trong tích tắc khi bạn tôi phải lòng ai đó. Và dù chúng tôi, những người tự nhận là thân với bạn nhất không ít lần chẳng hiểu điều gì đang xảy ra, vẫn đứng kế bên bạn cho dù đôi khi bạn sẽ không kể cho chúng tôi điều gì, cho dù chúng tôi lắm lúc bực mình vì những hành động khó hiểu. Ngày xưa bạn hay chiều tôi bằng cách đạp xe chở tôi đi ăn chè bánh lọt trước giờ học thêm toán. Những buổi chiều khi nắng đã trở nên mát mẻ đó chúng tôi vẫn còn là những cô-bé-xấu-xí hay cười :)
Tôi còn một người bạn nữa. Người bạn này đã đi chiếc xe đạp tím ăn chè cùng tôi và cô bạn ở trên. Người bạn này vào năm 19 tuổi đã kể cho chúng tôi bí mật lớn nhất đời cô ấy. Chúng tôi đón nhận với đủ kiểu phản ứng, nhưng rồi điều cuối cùng, chúng tôi đều mỉm cười với cô ấy, kiểu cười giống như mấy thằng bạn chiến hữu vỗ vai nhau "thôi, không sao hết". Cô bạn bắt đầu tin vào một người khác, vĩ đại và nhiều ánh sáng. Tôi không hiểu lắm về niềm tin, hay chính xác hơn, tôi không hiểu lắm về việc làm sao người ta có thể tin, nhưng mà sao cũng được, miễn người bạn của tôi có một điều gì đó để hướng tới và tìm đường ga cuối mình phải đến. Yes, ga số 12, nhưng 12 ở đâu?
Cô bạn còn lại của tôi là một cô gái dễ thương, nữ tính và thích mặc váy. Nhưng có điều gì đó níu giữ những tiềm năng, những điều cô có thể làm được lại. Cô bạn tôi không thua kém bất kì một cô gái nào khác và chúng tôi ai cũng tin vào điều đó ngoại trừ bản thân cô. Sự tự ti không phù hợp với chúng ta, vì sao cứ giữ mãi lấy nó? Hãy bước ra đường và tin vào chính mình nhiều hơn. Người ta chỉ nhìn thấy mình khi mình nhìn thấy những gì mình có, ok? Hãy cứ bước những bước thật dài và đừng ngập ngừng lo âu nữa.
Tiếng cười có thể vang rất nhanh, rất xa, nhưng khi gặp lại nhau thật sự, chúng tôi đã hoàn tất thêm một cấp học và nhìn thấy rất nhiều sự trưởng thành ở lẫn nhau. Tức là thời gian thì không có khái niệm quá ngắn quá dài mà đi qua quãng đường nào để quay về, cũng thấy những gì đã qua như một giấc mơ. Chúng tôi sẽ nhớ nhiều thứ và quên nhiều thứ, nhưng khi ngồi lại bên nhau, tôi biết mình có một câu chuyện tròn vẹn với đầy đủ bản thân mình, cảm xúc mình trong đó. Những quên quên nhớ nhớ của độ tuổi 19, 20 sẽ đem chúng tôi đến với điều gì, sẽ biến chúng tôi thành những ai tôi không biết, nhưng mà nếu cười, chúng tôi sẽ cùng cười, nếu lo âu, chúng tôi sẽ cùng lo âu. Và nếu được, chúng tôi vẫn sẽ cùng quên cùng nhớ bên cạnh nhau ngay cả sau khi đã tìm ra ga số 12. Khi sự tự ti biến mất. Khi đèn xanh đã bật sáng. Khi áo đầu bếp trở thành đồng phục làm việc. Khi một ngôi nhà nhỏ xinh mọc lên.
Stay happy :)

1 comment:

  1. những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng, Thảo chở mùa hè của Yến đi đâu ?

    ReplyDelete