Tuesday, February 28, 2012

it was a clear day

Ngày mai pay check chui vô tài khoản. Cũng là một số tiền gần gấp ba lần chui ra. Tiền nhà 2 đứa, Sasa và mình. Cách tháng mỗi đứa thay phiên trả cho cả 2. Đã vậy tháng này không hiểu sao lố tiền điện 2 chục đô, thật vô duyên. Cuối tuần này còn đi chợ mua đồ ăn cho 2 tuần kế tiếp. Số đôi giày mới muốn mua đã nhiều hơn 2 đôi...
Từ ngày đi làm, không dám xin tiền ba mẹ. Tiền ăn, tiền nhà, tiền điện thoại, tiền lâu lâu uống trà sữa đi ăn ngoài với Cường với Sasa là muốn lố pay check. Coi bộ, mấy bộ đồ xuân hè, mấy đôi giày, vài cuốn sách, máy chụp hình, điện thoại xịn,...còn nằm trong wishlist dài dài. Hi vọng lúc có tiền rồi mấy ẻm cũng còn đó chứ đừng hết hàng. Tưởng gì vụ này bị quài luôn, điều mình mơ ước luôn dễ dàng bị cuỗm mất. Bởi vậy có tiền là phải giựt liền, mới thôi trớt quớt hết đường bột.
Có vẻ như mình đã master món thịt chiên/nướng. Nói không phải chứ mình làm ngon dễ sợ luôn à. Hê hê tao đã thậm chí nghĩ đến cảnh tụi bây ăn đồ ăn của tao và lác mắt và nói "xạo mày, cái này con Bom làm" :)) Hãy đợi đi, Bombom và Kukoo sẽ mở tiệc sân vườn mừng ngày về của Thảo.
Hồi chiều này đi học về, luộc 4 trái bắp. Xong lấy một trái ra vừa trét bơ vừa gặm vừa coi talent. Cuộc sống đúng là không cần nghĩ ngợi nhiều. Mình rất thích những buổi chiều 5 rưỡi làm xong, đẩy cửa thư viện bước ra thấy bầu trời xanh thiệt là xanh và có những đám mây trắng cuộn vào nhau như sóng biển im lìm trên không. Mùa đông sắp qua rồi. Ánh sáng cũng trải dài hơn qua mỗi ngày. Thật dễ chịu. Những học kì sau hãy cứ yên ả như thế này đi, 4 năm đại học xa nhà rồi từ từ sẽ qua.
Những đôi giày, những cuốn sách, những thứ vẫn còn trong wishlist của mấy trang web, hãy cứ đợi tao. Ráng chút xíu nữa thôi tao gom hết tụi bây dzìa cho tụi bây ở chung. Đừng đi đâu hết nhaaa.





Sunday, February 12, 2012

ở hai bờ đại dương

Tôi có một cô bạn. Mỗi lần tôi gọi điện từ nước mĩ xa xôi về, nếu may mắn cô không phải bôn ba ngoài đường, cô sẽ bắt máy và ngồi trò chuyện với tôi. Có khi cô ấy đốt hết một card điện thoại tôi mua gọi về chỉ để chúc mừng sinh nhật. Có khi mấy chú ba gác nhà cổ đã chở được quá trời xe cát và mấy chục bao xi măng dzìa rồi vô nhà hỏi "còn nói điện thoại hả Ti" tôi có thể nghe rõ. Giống như tôi đang gọi điện từ nhà mình, cô bạn ngoài việc "tiếp chuyện" tôi, cô còn phải lo tiếp người mua hàng. "Anh mua gì anh, xi măng lẻ hả, mấy kí?". "Anh tự cân giùm em nha!". "Có thối tiền hông anh". "Nhà con không có búa chú ơi". Và tôi, giống như đang không ở xa nhà, nghe đủ thứ âm thanh của cuộc sống mình quen thuộc và tưởng tượng ra căn nhà với đủ thứ cát, gạch, đá, xi măng mình thường qua chơi. Đại dương giữa chúng tôi bỗng chốc không tồn tại. Vì cô bạn tôi ở ngay đầu dây bên kia. Và lần nào cũng vậy, phút giây tôi nhận ra điều đó cũng là phút giây tôi nhớ ra mình ở đại dương bên này :).
Tôi có một cô bạn khác. Như mọi cô gái ở trên đời, bạn hay trăn trở về người mình thích và cứ thế, tự buồn tự vui với suy nghĩ của mình. Thế giới có thể đi từ đẹp đẽ ngọt ngào sang mệt mỏi chán chường trong tích tắc khi bạn tôi phải lòng ai đó. Và dù chúng tôi, những người tự nhận là thân với bạn nhất không ít lần chẳng hiểu điều gì đang xảy ra, vẫn đứng kế bên bạn cho dù đôi khi bạn sẽ không kể cho chúng tôi điều gì, cho dù chúng tôi lắm lúc bực mình vì những hành động khó hiểu. Ngày xưa bạn hay chiều tôi bằng cách đạp xe chở tôi đi ăn chè bánh lọt trước giờ học thêm toán. Những buổi chiều khi nắng đã trở nên mát mẻ đó chúng tôi vẫn còn là những cô-bé-xấu-xí hay cười :)
Tôi còn một người bạn nữa. Người bạn này đã đi chiếc xe đạp tím ăn chè cùng tôi và cô bạn ở trên. Người bạn này vào năm 19 tuổi đã kể cho chúng tôi bí mật lớn nhất đời cô ấy. Chúng tôi đón nhận với đủ kiểu phản ứng, nhưng rồi điều cuối cùng, chúng tôi đều mỉm cười với cô ấy, kiểu cười giống như mấy thằng bạn chiến hữu vỗ vai nhau "thôi, không sao hết". Cô bạn bắt đầu tin vào một người khác, vĩ đại và nhiều ánh sáng. Tôi không hiểu lắm về niềm tin, hay chính xác hơn, tôi không hiểu lắm về việc làm sao người ta có thể tin, nhưng mà sao cũng được, miễn người bạn của tôi có một điều gì đó để hướng tới và tìm đường ga cuối mình phải đến. Yes, ga số 12, nhưng 12 ở đâu?
Cô bạn còn lại của tôi là một cô gái dễ thương, nữ tính và thích mặc váy. Nhưng có điều gì đó níu giữ những tiềm năng, những điều cô có thể làm được lại. Cô bạn tôi không thua kém bất kì một cô gái nào khác và chúng tôi ai cũng tin vào điều đó ngoại trừ bản thân cô. Sự tự ti không phù hợp với chúng ta, vì sao cứ giữ mãi lấy nó? Hãy bước ra đường và tin vào chính mình nhiều hơn. Người ta chỉ nhìn thấy mình khi mình nhìn thấy những gì mình có, ok? Hãy cứ bước những bước thật dài và đừng ngập ngừng lo âu nữa.
Tiếng cười có thể vang rất nhanh, rất xa, nhưng khi gặp lại nhau thật sự, chúng tôi đã hoàn tất thêm một cấp học và nhìn thấy rất nhiều sự trưởng thành ở lẫn nhau. Tức là thời gian thì không có khái niệm quá ngắn quá dài mà đi qua quãng đường nào để quay về, cũng thấy những gì đã qua như một giấc mơ. Chúng tôi sẽ nhớ nhiều thứ và quên nhiều thứ, nhưng khi ngồi lại bên nhau, tôi biết mình có một câu chuyện tròn vẹn với đầy đủ bản thân mình, cảm xúc mình trong đó. Những quên quên nhớ nhớ của độ tuổi 19, 20 sẽ đem chúng tôi đến với điều gì, sẽ biến chúng tôi thành những ai tôi không biết, nhưng mà nếu cười, chúng tôi sẽ cùng cười, nếu lo âu, chúng tôi sẽ cùng lo âu. Và nếu được, chúng tôi vẫn sẽ cùng quên cùng nhớ bên cạnh nhau ngay cả sau khi đã tìm ra ga số 12. Khi sự tự ti biến mất. Khi đèn xanh đã bật sáng. Khi áo đầu bếp trở thành đồng phục làm việc. Khi một ngôi nhà nhỏ xinh mọc lên.
Stay happy :)

Saturday, February 11, 2012

easy night

Tối nai quả là một buổi tối nhẹ nhàng. Bài tập Statatics đã làm xong hôm qua. Bài Web Programming đã làm xong ở trường. Bài Programming Language cũng đã hoàn thành nhờ vào sự kì diệu của Google (thiệt ra mình cũng biết làm mà kiểm cho chắc thôi à). Bây giờ đang ăn trứng luộc chấm muối tiêu hiệu Song Phước mẹ gửi qua. Ai thèm quan tâm ngoài trời đang 20.7F nữa.
Tuần này bế quá đã hết tập thể dục nổi. Mới entry trước viết sung lắm, nào có ngờ cái sự bế có thể đánh gục tất cả. Thiệt mệt. Lần này không phải là không quyết tâm mà ngày nào về nhà xong cũng quải hết trơn, còn ăn uống làm bài xà quần một hồi thấy tới nửa đim. Cuối tuần này sẽ ráng tập một hai bữa vậy. Dù sao thì cũng đã thấy bắt đầu "vô guồng", quen dần với nhịp độ của schedule. Cứ kiểu này thì 2 năm sẽ qua nhanh qua nhanh thôi. Và lúc này, Thảo không hề nghĩ đến chuyện học gì cao hơn nữa. Thảo sẽ sống cuộc sống bình yên của Thảo, và đã rất nhiều lần Thảo đã nhìn thấy cuộc sống đó hiện lên trước mắt, những gì Thảo cần làm là sống tốt những ngày hôm nay và rồi chỉ cần giơ tay ra là Thảo có thể bắt lấy bất cứ thứ gì :)
Ok Thảo chỉ muốn nói vậy thôi. Bây giờ Thảo đi chơi Tetris Battle cho tới khi hết energy rồi đi ngủ đây. Tạm biệt. Take care!

Monday, February 6, 2012

update you

Omgoshh, it's been forever since my last entry. Sorry I've kept you waiting Hiền.
School hasn't been that busy yet but since I'm working 4 hours a day Monday to Friday, I feel kinda worn out. But hell yeah, I'm making money to cover my rent and groceries so it should be worth it (though basically all the money I made's been spent up on them). About my cheap nikon camera, I can tell it's still a long way to go. And too bad, I want that Nokia N9 phone also. I'm such a đua đòi kid.
My face has been breaking out. Wondering when I will get rid of acne forever. If it is for my sleeping habit, I'm not sure I can't do anything about it. Because I'd rather stay up late to finish whatever I have to do. But why meee, tons of people are staying up late everyday but they don't have a pimple on their face so why meee?
I've been trying to keep up with my exercise too. 3 days a week. I mean it's time to do something, to work out on those muscles and move my body a little bit so that I can feel stronger and more energetic. Ok, that's some lame talk, I just want skinny legs that's all. I even thought the moment I my legs got skinny, I would quit exercising right away hahah.
Calc 3 is not a pieace of cake. I'm kinda lost with the professor's French accent sometimes and he doesn't put headings on the board so most of the time I don't know what what we're calculating is for. Statistics with Dotzel is nice. I had him for calc 2 and he still remembers me and I wish I could have him for calc 3. It would be so much easier for me to understand.
And yes, can't wait to finish school and go back home and eat like crazy. Nakajima said in The lake "cooking for just one person is a waste of time and a waste of food" and that is sooo true. Eating then become just something you have to do to charge your body with energy. Not fun like eating is supposed to be.
And about him, he's been busy too. Hasn't been calling everyday. I'm glad that he's working hard on school though. I rewind some moments with him now and then, but I don't feel weighed down inside. We have two years ahead, it's not that long but not too short either, so I'll let time lead the way.
Ukie, I'm gonna go finish making coffee for tomorrow. Gonna put a lot of milk in a big glass and mix freshly brewed coffee in. Guess I'm heading to bed afterwards.
Let's make this week full of sunshine though it's gonna be so cold as hell.