Saturday, January 22, 2011

buổi đêm

Woa, mình thật là nhớ Nội mình. Giống như một gốc rễ, Nội đã buộc chặt cuộc đời của nhiều con người với nhau. Không có Nội, mỗi người sống theo một ngả. Có ý nghĩa gì khi thời gian chỉ trôi đến hai chữ tẻ nhạt, và những cuộc đời đang chồng lên nhau trở thành gánh nặng. Nghĩ về Nội, mình có thể khóc bất cứ lúc nào. Nuối tiếc về một con người mà cũng là nuối tiếc về một thời mà gia đình, họ hàng, tình làng nghĩa xóm làm nồi bánh ngày tết ngọt ngào.
Người ta có thói quen lảm nhảm về những giá trị của ngày xưa cũ, vì sao những điều đơn giản không thể trở thành niềm vui được nữa. Mình cũng không biết vì sao. Chỉ thấy bây giờ phố phường buồn hiu quá. Từ lúc nào mà mọi thứ diễn ra chỉ như một cái lệ hằng năm, những ngày đáng lẽ rộn ràng mà nhìn trong mắt nhau là phản chiếu nhiều nếp nhăn của cuộc đời hơn là sự thanh thản cần thiết. Người lớn, họ tạo nên một thế giới kì quặc mà ở đó, họ hay chép miệng và thở dài.
Đôi khi mình cũng tự hỏi chính mình, sau này, ngôi nhà mình phải bay những chuyến bay dài thật dài để trở về sẽ như thế nào.

No comments:

Post a Comment