Monday, June 21, 2010

i dont ask for much

Đến lúc này, mẹ vẫn còn hỏi mình có thể đi một mình về nhà được không. Câu hỏi đó làm mình đau cũng như lúc lòng mình tự ái khủng khiếp khoảng một năm về trước khi nghe ai đó nói "nó có con Linh dắt đi rồi, không lo như hồi trước con Linh đi một mình". Mẹ khiến mình thấy gần một năm qua chẳng có chút ý nghĩa gì hết, mình vẫn chẳng thể sống tự lập, vẫn chẳng thể đi lại một mình. Sâu trong lòng, mình nghĩ nếu có thể chắc tự mẹ hoặc mẹ sẽ nhờ ai đó đưa mình đi rước mình về. Giả sử mình trả lời với mẹ là không, mình không thể tự về nhà được thì sao ? Lúc đó mẹ sẽ làm gì ?
18 tuổi cũng không hề khác với khi mình 17 hay 16. Vì chẳng ai có một chút lòng tin nào đó vào mình, rằng mình cũng lớn, cũng có thể tự lo cho bản thân. Luôn luôn là như vậy. Mọi người lúc nào cũng lo nhưng không bao giờ lo về những gì mình sẽ nghĩ và lòng tự ái của đứa đã đi gần hết một hành trình, hay ít nhất của đứa đã 18 tuổi.
Mình rất muốn thoát ra khỏi những nếp nghĩ đó, mình rất muốn rẽ sang một con đường khác, đặt chân ở một nơi chốn khác Nơi mà Linh chưa từng ở đó, nơi mà tất cả mọi thứ đều mới toanh đối với mình.
Mình sẽ xây dựng một kế hoạch của riêng mình. Vì cứ sống thế này nữa mình không chịu nổi.

No comments:

Post a Comment