Tuesday, June 22, 2010

and we wont be coming back

So I graduated from high school today. It felt more like a relief to me than some kind of sadness in the last moments seeing those teachers and those kids.
The last day I stepped in that school, I still said hi to Mr.Bem. He was always, always kind to me though I was never in his class. That stupid locker incident got us to know each other and from that point, I had sworn to myself that I would always be grateful for what he did.
Mrs. Higgins was in the cafeteria. She was walking around looking for every student in her class to give them her hugs. I got one from her too. I dont know. I was like "Ok, i'm not gonna freakin cry because of what she said". I didnt. But her words did touch me. I know from now on, whenever I hear the song "stay alive", the first thing would come to my mind is Eng class period 7. It was the luckiest thing to have Mrs.Higgins and to be in her Eng class.
Here is the bad thing. I still can recognize him from behind. And to make it worse, I still think he is so handsome. Sometimes when I looked back, that little crush I had for him was kinda sweet. When we danced. When he did his trick. When we laughed. When he called me to the side and talked real low. When our topic was about manga and computer games. I'm gonna remember all those tiny teeny details. I am super curious that if he ever thought that I had such a crush for him. Probably not huh ?
So this school year finally officially has come to an end. It was like a dream. Not a sweet sweet dream but still like a dream. I wasnt myself. High school kids could be incredibly mean sometimes. Well, if somebody asked me if I had a great year and made a lot of friends, I wouldnt hesitate to say "no" at all. But I survived in the end. There are things I want to remember. There are people that I am grateful for their existences in my life. And despite how much I didnt like it, I want to say thanks in the most sincere way.
Bye bye Vernon Township High School ! No matter what, I can never change the fact that you are my last year of my school life.

Monday, June 21, 2010

i dont ask for much

Đến lúc này, mẹ vẫn còn hỏi mình có thể đi một mình về nhà được không. Câu hỏi đó làm mình đau cũng như lúc lòng mình tự ái khủng khiếp khoảng một năm về trước khi nghe ai đó nói "nó có con Linh dắt đi rồi, không lo như hồi trước con Linh đi một mình". Mẹ khiến mình thấy gần một năm qua chẳng có chút ý nghĩa gì hết, mình vẫn chẳng thể sống tự lập, vẫn chẳng thể đi lại một mình. Sâu trong lòng, mình nghĩ nếu có thể chắc tự mẹ hoặc mẹ sẽ nhờ ai đó đưa mình đi rước mình về. Giả sử mình trả lời với mẹ là không, mình không thể tự về nhà được thì sao ? Lúc đó mẹ sẽ làm gì ?
18 tuổi cũng không hề khác với khi mình 17 hay 16. Vì chẳng ai có một chút lòng tin nào đó vào mình, rằng mình cũng lớn, cũng có thể tự lo cho bản thân. Luôn luôn là như vậy. Mọi người lúc nào cũng lo nhưng không bao giờ lo về những gì mình sẽ nghĩ và lòng tự ái của đứa đã đi gần hết một hành trình, hay ít nhất của đứa đã 18 tuổi.
Mình rất muốn thoát ra khỏi những nếp nghĩ đó, mình rất muốn rẽ sang một con đường khác, đặt chân ở một nơi chốn khác Nơi mà Linh chưa từng ở đó, nơi mà tất cả mọi thứ đều mới toanh đối với mình.
Mình sẽ xây dựng một kế hoạch của riêng mình. Vì cứ sống thế này nữa mình không chịu nổi.

Thursday, June 10, 2010

thoughts

Những buổi cuối cùng đi đến ngôi trường đó đang đến. Mùa hè năm trước, mình đã không bao giờ nghĩ rằng điều duy nhất mình muốn làm khi đi hết chặng đường này là thở phào một cái thật to. Giống như đi theo tiếng thở đó, tất cả sự trống rỗng và hững hờ đến chán chường sẽ biến mất cùng gần 10 tháng mình sống ở đây. Ước gì mọi thứ chỉ là một giấc mơ xấu xí mập mờ, giật mình tỉnh dậy thì dù có ráng cỡ nào cũng không nhớ lại được.
Mấy tiết học không có gì để làm kéo dài như mấy thế kỉ. Thường thì trống tiết ở nhà là huy hoàng. Nhất là những bữa cuối năm học. Hồi đó sao mà trong vắt không một tiếng cười gượng gạo, nỗi buồn chia tay cũng nhẹ nhàng vì biết những gì đã qua đều thật đẹp đẽ và trong sáng. Hiện tại thì chỉ toàn trống rỗng đến mức nặng nề.
Mãi mãi mình sẽ không bao giờ hiểu được về một số người chất đầy trong lòng bằng những điều vụn vặt và miệng luôn nói ra những điều có lí nhất trên đời nhưng thực ra sẽ cứ khó bỏ qua cho nhau. Ở dưới một mái nhà và đằng sau ô cửa, chẳng ai biết được chuyện gì đang xảy ra giữa những người chạm mặt nhau hằng ngày, ăn chung bữa tối, ngồi trước tv trong một gian phòng. Những điều rất nhỏ nhặt là những điều đau lòng nhất. Cái kiểu mình cứ im im, cứ tỏ ra dễ sai bảo nên rốt cuộc, bà ta khi hằn học chắc chắn sẽ nhìn mình bằng ánh mắt đó và cư xử như mình là đứa không bao giờ làm gì trong nhà.
Mấy đứa bạn mình thương mình quá. Và mình cũng thương tụi nó rất nhiều. Những đứa mà mình nghĩ cả đời mình không bao giờ muốn quên. Mình thật sự không biết cả gần 10 tháng qua, nếu mình không có tụi nó vẫn là bạn của mình thì mình sẽ như thế nào. Những đứa bạn không mặc đồ hàng hiệu, không đi xe đắt tiền, không biết tán tỉnh tụi con trai và không nhiều thứ khác nữa...nhất là không cho sự khác người của mình là kì cục. Tụi nó chơi với mình vì mình vậy đó, chứ không nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu tại sao mình không thích cái này, tại sao mình không muốn làm cái kia như cái sự thật ở chốn này
Ngày gì như cái mền rách.

Wednesday, June 9, 2010

one of those days

I always try to avoid situations in which I know would feel uncomfortable.
So dont push me into one of those and I dont think you understand who I am
I dont mean anything and I know you want to do me good
but sometimes it's impossible to find a right word to explain what is good for me because I just know it and hate explanations about why I do things.
And if I'm ok with the fact that I am nothing quite a normal girl, why dont you just accept it and stop trying to turn me into someone else ?
And if I have other interests other than what they normally like, why dont you just let me do my things and stop asking me why like I'm a freaking nerd or weirdo or geek.
My social skills suck. I would love to be a happy geek as long as I know who I am.
Unfortunately, I'm kinda losing the idea of myself and not happy enough in order not to mind and not to care.
I have gained a really bad habit of saying "I hate people" "I hate...". Now I have to think of ways to fix it.
These days, I feel vulnerable.

Tuesday, June 8, 2010

lessons learned

1. dont build expectations
2. if you cant still feel yourself, then it's not your family
3. ppl you cant stand living with are nice for the moment doesnt mean you're gonna like them better
4. I care about the environment but I dont want to have animals in my house
5. not having friends around sucks
6. at least you have something to look forward
7. dont try to talk to ppl if you have already looked in every corner of your brain and still have nothing to say.
8. talk to yourself when you feel the need
9. in the end, what you think about yourself matters the most
10. not that you are greater or some kind of weirdo, dont mind ppl who dont have the same values
11. having sex does not make you a mature person
12. dating a lot of guys doesnt mean you know much about love
13. it's hard to find somebody whom you can trust and know exactly about yourself when you're around. So put your head up dont look down.

Monday, June 7, 2010

I'm glad that I went to school today.
I loved it when he blinked and loved it when we talked.
số mình sao gặp toàn mấy người iu ko được :(