Saturday, May 8, 2010

một ngày thứ bảy

10.45 sáng, Khôi đã offline đi ngủ. Tôi thì chưa muốn bò dậy, nằm ngó ra cửa sổ ngắm mấy đám mây bay ngang trời. Thời gian đã thổi lên bao nhiêu mùa phía sau tấm kính ấy, tôi trùm mền bao nhiêu lần ngắm nghía từ căn phòng im lặng những khi đã thức nhưng không muốn dậy. Tôi nhớ đến mỗi buổi sáng trước khi đến góc đường phải đi ngang qua căn nhà có lát những viên đá to phía trước, con chó đẹp thật đẹp đứng ở cửa sủa vang khi thấy tôi. Lần đầu tiên nghe tiếng vọng lại, tôi tưởng một con chó khác đang sủa theo vì tiếng cũng to gần như vậy. Hóa ra chỉ có nó, con chó với bộ lông trắng sủa một mình và tiếng vang dội lại từ những nhánh cây.
Tôi vớ thấy Trúc mập trên yahoo. Tôi cũng than, kể lể với nó nhiều về nhiều thứ. Nhưng không giống như Khôi hay bảo tôi "đời mày cũng căng quá", nó hiểu tôi theo một kiểu khác. Nói một hồi tôi thấy mình đang nghe về giấc mơ làm cảnh sát và cô giáo mầm non, về Bảo tồ, bạn Não, ông hiệu trưởng LHP và bài thi sử. Tôi quên mất mấy lời than vãn, lại thấy mình "thôi, không chán nữa, cố lên vậy". Nó suy nghĩ giống tôi, nhưng đơn giản hơn tôi nhiều. Hoặc cũng có thể tôi nghĩ vậy. Nói chung chúng tôi là bạn từ khi còn bé.
Tôi nghĩ ba nuôi và tôi trở nên xa cách. Tôi nhớ người đàn ông mỗi lần đi làm về phải ôm tôi, một lần nhấc tôi lên dốc ngược xuống, và rất hay cười đùa. Bây giờ, mỗi ngày tôi chào ông sau khi đi học và chúc ông ngủ ngon trước khi ông bước vào phòng. Tôi biết một ngày của ông trôi qua tẻ nhạt. Ông trở nên dễ xúc động và cáu gắt với những chuyện nhỏ nhất. Tôi cảm thông rất nhiều nỗi sợ hãi yếu đuối khi đứng giữa sự sống và cái chết, nhưng giá như ông bớt những lần to tiếng, tôi sẽ bớt đứng ngại ngần nhìn má nuôi mệt mỏi.
Cuối cùng tôi muốn nói, sau khi vùng ra khỏi mền chui vào nhà tắm, bụng đói không nhất nổi cái gối, tôi vơ lấy một cái fortune cookies trên bàn học. Tờ giấy bảo tôi "you are heading for a land of sunshine". Tôi cười cười và thấy còn đói nên đưa tay lấy thêm cái nữa. Tờ giấy thứ 2 "phán" "you will be reunited with old friends". Cũng như lúc đó không hiểu sao tôi vứt cả hai vào sọt rác, tôi đang nghĩ ngày mai chắc tôi sẽ lấy chúng ra.

No comments:

Post a Comment