Sunday, May 30, 2010

and the world will never ever be the same

Khi còn đi học, người ta lớn lên từ tháng Năm. Khi cây phượng đỏ hoa và ve kêu miệt mài ngoài phố. Khi nắng rơi xuống từ trên trời và sân trường đột nhiên im lặng giống như buồn rầu. Một lớp người mùa thu mới sẽ đi ngang nhưng không vào đó nữa, lặng lẽ như bước chân kì lạ của mùa, xếp trong tủ bộ quần áo trắng hôm qua rồi đi ra thế giới. Ngủ một đêm thức dậy, sáng ra người ta thành người lớn. Thế giới ngày hôm đó không bao giờ còn như cũ nữa.
Một mặt, tôi ngày nào cũng ca thán. Mặt khác, tôi biết mình sắp rời khỏi nơi đây. Khi nghĩ về mấy đứa con gái mắt luôn mở to xinh như búp bê và những chàng trai má ửng hồng trường trung học, tôi đã không biết ở con phố ồn ào chói chang bụi bặm của mình, tôi sẽ nhớ đến tụi nó hay không và nếu có thì nỗi nhớ đó sẽ như thế nào ? Tôi cũng không biết cậu ta một lúc nào đó trong cuộc sống hằng ngày nhớ đến tôi đã từng làm partner lúc square dance. Cũng như Ms.Higgins và Freifelder năm sau có kể về tôi với đám seniors mới lên. Tôi hay tò mò về những gì người ta nghĩ về tôi khi tôi không còn ở một nơi nào đó.
Tháng Năm thường làm tôi nhớ rất nhiều thứ.
Những thứ rất không rõ ràng và mang đầy dấu yêu cũ kĩ.

No comments:

Post a Comment