Sunday, May 30, 2010

and the world will never ever be the same

Khi còn đi học, người ta lớn lên từ tháng Năm. Khi cây phượng đỏ hoa và ve kêu miệt mài ngoài phố. Khi nắng rơi xuống từ trên trời và sân trường đột nhiên im lặng giống như buồn rầu. Một lớp người mùa thu mới sẽ đi ngang nhưng không vào đó nữa, lặng lẽ như bước chân kì lạ của mùa, xếp trong tủ bộ quần áo trắng hôm qua rồi đi ra thế giới. Ngủ một đêm thức dậy, sáng ra người ta thành người lớn. Thế giới ngày hôm đó không bao giờ còn như cũ nữa.
Một mặt, tôi ngày nào cũng ca thán. Mặt khác, tôi biết mình sắp rời khỏi nơi đây. Khi nghĩ về mấy đứa con gái mắt luôn mở to xinh như búp bê và những chàng trai má ửng hồng trường trung học, tôi đã không biết ở con phố ồn ào chói chang bụi bặm của mình, tôi sẽ nhớ đến tụi nó hay không và nếu có thì nỗi nhớ đó sẽ như thế nào ? Tôi cũng không biết cậu ta một lúc nào đó trong cuộc sống hằng ngày nhớ đến tôi đã từng làm partner lúc square dance. Cũng như Ms.Higgins và Freifelder năm sau có kể về tôi với đám seniors mới lên. Tôi hay tò mò về những gì người ta nghĩ về tôi khi tôi không còn ở một nơi nào đó.
Tháng Năm thường làm tôi nhớ rất nhiều thứ.
Những thứ rất không rõ ràng và mang đầy dấu yêu cũ kĩ.

Monday, May 24, 2010

Apparently, I fell in love with Math Department of Vernon Township High School.
Freifelder. Ms.Goldberg. Mr.Bem.
Now I dont even know how much I dont like (well, hate is a very strong word so I dont want to use it while I'm expressing my love) this school and maybe that is how much I appreciate you and want to thank you.
I would never forget you.
(Dont get me wrong, I am still wishing I could get out of that school as soon as possible and connstantly checking the calendar in my cell phone. If it sukie place had not brought me to kind and sweet teachers, I really dont know how long ago I had had committed suicide)

Wednesday, May 19, 2010

gloomy in and out

Ok, I'm not really in a good mood to day so I'm gonna talk about some fun things that happened so far. Well, the reason set me in this mood is, again, prom. I got a dress, I got a ticket but I dont have any kind of excitement. This is so not interesting to me at all. In the end, what am I gonna remember about this school except for Freifelder, Mrs. Higgins and Galluzzo ? It seems like I'm exaggerating a little bit, maybe more than that will remain in my mind but not too many. In fact, in some of the most ridiculous moments, I wish I could forget it all. Sorry Vernon, this is must be the thousandth time I said I disliked you.
And girls are complicated. Apart from my true friends, I find other girls so out of my understanding. Actually, their thinking of me as weird and eccentric sounds more logical and reasonable than my thinking of them that way. But whatever, I cant help it. Bars, clubs, dancing, drinking, dressing up, makeups, flirting, high heels and girly girly clothes just dont have the power to attract me at all. I'd rather spending my whole weekends reading my favorite mangas or figuring out how to play Machinarium or doing things that a typical teenager girl would never do on the weekends. That's why whenever I'm in a new environment, I barely get to be a part of them at first and it is more comfortable to me to chat with boys. About stuff normal girls never talk about. Just like my VUS class. I sat among a group of boys, no one at the same age as one another, but we joked and laughed always. Just like my chemistry tutor. I just talked to him the other day and realized how nice we still are to each other and how much I miss it when he was telling me I was the first one to know about his "new" love story. Just like Khoi. At first it started out as my complaining about my boredom, my emptiness, my everything here. Then we grew into a habit of talking about super random things, such as my "hei, is it pajamas or pyjamas" or his"wait a min, I have to look for a shoe under my bed"
Ok. I'm kinda off topic. I'm gonna tell about stories that made my day now.
It was the Friday after AP calc exam on Wed. We watched Transformer in Calc class. Freifelder, after struggling to set the movies up, he asked "Have you ever seen this before ?". I go "Yeh". "Are you gonna be scared?" I looked at him, smiling half way, "No I'm not" and thinking to myself "What ? What's so scary about Transformer?". He continued "My daughter got scared at the beginning". I smiled again, one of my "gentle smile" "No, I'm not gonna be scared". "Well if you need, I can sit next to you and hold your hand". He absolutely was just kidding, but still, it was a sweet thing to hear in the last period of a Friday.
It was today. After per 4 of History, I usually walk upstairs to my locker and instead of going to lunch, I root in the library all the time. Who cares about lunch in cafeteria where all I see is annoying kids. And as usual, while I'm on my way, I would see him. I'm in front. He's behind. I just happen to know he is there. Let me get back to the story. So I walked out of History today, heading straight to the staircase. From behind, somebody said "Hello Thao". You know who it was, dont you ? So I go "Hi, how are you doing?". He answered something like he was good and asked me back or so, I couldnt really hear it since it was noisy around us. And I asked him what happened to his elbow. I talked to him about nice design of Machi. He said he didnt like it despite the very nice design and he was playing starcraft 2 so...Then I was like "oh you play starcraft 2" and he was like "you play starcraft?" with his tone tinged with quite a surprise. "No" and I laughed softly and "but my friend does". He was in front of his class and looked at me like "you dont know what you're missing". I continued my way to my locker. All in my mind was "What just happened ? He talked to me?". Standing closely, he was taller than I remembered. It's been a while since March. We haven't said anything to each other until today. Is it awkward ? Yeh, it is. But it brought me some joy.
Wait. I got a 100 on Cacl quiz. I love Freifelder. I still hate the fact that my cell phone has no signals in school and my last year in high school is kinda nothing-much-to-tell. I'm alone in this school. And lonely also. As well as good things, ugly things will come to an end too. That end just appears to be farther away. Because by nature, people dont like ugly things.

Saturday, May 8, 2010

một ngày thứ bảy

10.45 sáng, Khôi đã offline đi ngủ. Tôi thì chưa muốn bò dậy, nằm ngó ra cửa sổ ngắm mấy đám mây bay ngang trời. Thời gian đã thổi lên bao nhiêu mùa phía sau tấm kính ấy, tôi trùm mền bao nhiêu lần ngắm nghía từ căn phòng im lặng những khi đã thức nhưng không muốn dậy. Tôi nhớ đến mỗi buổi sáng trước khi đến góc đường phải đi ngang qua căn nhà có lát những viên đá to phía trước, con chó đẹp thật đẹp đứng ở cửa sủa vang khi thấy tôi. Lần đầu tiên nghe tiếng vọng lại, tôi tưởng một con chó khác đang sủa theo vì tiếng cũng to gần như vậy. Hóa ra chỉ có nó, con chó với bộ lông trắng sủa một mình và tiếng vang dội lại từ những nhánh cây.
Tôi vớ thấy Trúc mập trên yahoo. Tôi cũng than, kể lể với nó nhiều về nhiều thứ. Nhưng không giống như Khôi hay bảo tôi "đời mày cũng căng quá", nó hiểu tôi theo một kiểu khác. Nói một hồi tôi thấy mình đang nghe về giấc mơ làm cảnh sát và cô giáo mầm non, về Bảo tồ, bạn Não, ông hiệu trưởng LHP và bài thi sử. Tôi quên mất mấy lời than vãn, lại thấy mình "thôi, không chán nữa, cố lên vậy". Nó suy nghĩ giống tôi, nhưng đơn giản hơn tôi nhiều. Hoặc cũng có thể tôi nghĩ vậy. Nói chung chúng tôi là bạn từ khi còn bé.
Tôi nghĩ ba nuôi và tôi trở nên xa cách. Tôi nhớ người đàn ông mỗi lần đi làm về phải ôm tôi, một lần nhấc tôi lên dốc ngược xuống, và rất hay cười đùa. Bây giờ, mỗi ngày tôi chào ông sau khi đi học và chúc ông ngủ ngon trước khi ông bước vào phòng. Tôi biết một ngày của ông trôi qua tẻ nhạt. Ông trở nên dễ xúc động và cáu gắt với những chuyện nhỏ nhất. Tôi cảm thông rất nhiều nỗi sợ hãi yếu đuối khi đứng giữa sự sống và cái chết, nhưng giá như ông bớt những lần to tiếng, tôi sẽ bớt đứng ngại ngần nhìn má nuôi mệt mỏi.
Cuối cùng tôi muốn nói, sau khi vùng ra khỏi mền chui vào nhà tắm, bụng đói không nhất nổi cái gối, tôi vơ lấy một cái fortune cookies trên bàn học. Tờ giấy bảo tôi "you are heading for a land of sunshine". Tôi cười cười và thấy còn đói nên đưa tay lấy thêm cái nữa. Tờ giấy thứ 2 "phán" "you will be reunited with old friends". Cũng như lúc đó không hiểu sao tôi vứt cả hai vào sọt rác, tôi đang nghĩ ngày mai chắc tôi sẽ lấy chúng ra.

Wednesday, May 5, 2010

Mùa xuân tháng 5 bữa mưa bữa nắng.
Lòng mình thì nguội lạnh.
Những buổi chiều ở nhà sau giờ học khiến mình muốn tan ra.

Sunday, May 2, 2010

mùa xuân rơi trên thảm cỏ

Chủ nhật.
Mới tháng 5 mà trời Vernon nóng khủng khiếp. Người mình giống như bị tan ra vì nhiệt. Nguyên ngày lừ đừ và muốn cắt phăng mớ tóc.
Phải công nhận mình chẳng làm được gì tới chốn. Project bỏ mốc meo như nấm mèo vì chẳng thấy có gì xảy ra để tối quởn quởn tự hồi tưởng tự vui tự post tự đọc nữa. Thời gian đã trôi đến một điểm mà người ta cứ làm việc học tập theo một trình tự y chang ngày hôm trước. Giữa lúc mặt trời mọc và mặt trời lặn là một hành trình nhạt thếch. Everyday is fine, not extraordinary. And sometimes, fine is not good enough. I am still expecting something out of regular orbit, something to blow my mind. Dù sao đi nữa rồi cũng đến ngày về nhà. Bởi vậy mình kệ hết, cứ phải sống cái đã.
Hồi tháng 3, mình thích Galluzzo ơi là thích. Bây giờ trời nắng lên thì mình hết say rồi. Mình với bản không ai nói ai tiếng nào vậy mà đùng một cái, bản nhảy vô giấc mơ của mình, bảnh trai và dễ thương với mình kinh khủng. Thật đáng buồn, chỉ là mơ. Chắc tại hiệu ứng của Need you now và When the day met the night mình nằm nghe trước khi ngủ. Đang mơ, con chó Bailey cạy cửa bước vô phòng, mình phải mắt nhắm mắt mở đuổi nó ra. Lòng mình muốn khóc hận. Lúc đó trong mơ, Galluzzo đang đội nón len và bước vô cửa chào chuẩn bị go out với mình. Sigh :(
Tháng 4 mình bị mất bút chì pentel màu đen. Mình điêu đứng. Bút chì bay với mình hết 5 chuyến bay dài, xài được khoảng 8 tháng ở đây, ý là chưa kể lúc đã xài ở nhà, mình đang chuẩn bị nể mình sao kì này mình giữ đồ được lâu ghê thì nó biến mất. Mình đoán là mình để quên trên thư viện. Hôm nay đi food shopping ở shoprite với má nuôi mới mua đc. Nó bán quá trời bút 0.7, có lô kia cả 10 cây có 3 đô mấy mà mình làm gì xài 0.7 với cả xài hết 10 cây, thế là mua lô 2 em pilot 0.5 hai 2 đô mấy. Coi hơi bị ngu mà mình tính rồi, mua nhiều xài không hết thì mới là tốn tiền chớ hả ?
Bữa cuối tháng 4, mình còn nhận được Còn chút gì để nhớ và Mắt biếc Khôi gửi. Đọc xong bị bần thần nguyên buổi tối. Chả liên quan gì mà tối nằm trùm mền chỉ mong đến ngày về.