Friday, January 29, 2010

mang giày vào và bắt đầu chạy


Khi thấy người quen cũ trả lời trên cửa sổ yh bằng những câu nói tẻ nhạt, tôi nhận ra mình phải bắt đầu để nhiều thứ ra đi. Nên là như vậy. Những mối quan hệ kì lạ bắt đầu bằng những tình cảm rất chân thật đầu tiên, những niềm vui người ta ko hề hay biết, và những nôn nao ngộ nghĩnh khi tự mỉm cười nghĩ đến mấy chuyện lãng mạn. Tôi không nên cố bám vào nó, và rất không nên cố nghĩ rằng những mối quan hệ đó bây giờ vẫn vậy trong khi tôi, hơn ai hết, thừa hiểu rằng, nó đã đổi thay khi thời gian bay qua. Níu kéo vào những gì đã qua, là một điều không tưởng. Cảm xúc đã đi qua, tôi đã bước qua những nấc thang quá khứ. Không phải là tình cảm mình vẫn còn đó, mà là kí ức và nỗi nhớ về mình ngày xưa vẫn còn...
Chưa bao giờ tôi có thể tưởng tượng mình đang sống một thời gian như mình hiện giờ. Trầm lặng đến một cách khó chịu và khá cô độc. Tôi đọc Phan Hồn Nhiên. Thấy mình tựa hồ như những nhân vật truyện : trẻ, suy nghĩ khác người, thất ngột ngạt với chính mình (chí ít là lúc này) và cũng đầy khao khát. Tôi bỗng hóa ra lóng ngóng, vụng về nếu cảm giác ai đang quan sát mình làm gì. Giá mà mình biết cách săn sóc người khác, giá mà mình có thể tỏ ra ân cần. Một phần trong tôi lạnh lùng mất rồi, có lẽ vì đã nếm thấy cuộc sống có nhiều thứ ko-ngọt-ngào ra sao. Và có lẽ cũng vì nhận ra nơi đây người ta rất dễ thấy cô đơn trong thế giới của chính mình.
Nói cho chính xác ra, những người tôi từng gặp gỡ, chắc chẳng có ai xấu xa. Chỉ có người hợp, hoặc không hợp với những gì mình cho là đúng, là sai. Vậy nên mới có quan điểm sống của mỗi người. Vậy nên mới có người ko xấu mình vẫn ko ưa đc, mới có sống gần nhau mà tốt nhất là ko nên chạm đến nhau.
Mỗi ngày mở mắt ra, thay vì "a, một ngày nữa lại bắt đầu" thì "trời ạ, lại một ngày nữa" rồi lồm cồm bò dậy vơ bàn chải đánh răng và quần áo, chuẩn bị lao ra giữa mùa đông, lạnh như một phần mình lúc này. Nhưng mà mỗi ngày mở mắt ra cũng có nghĩa là kết thúc của một ngày đang bắt đầu, là mình đã sống xa nhà hơn một ngày và sắp trở về ít hơn một ngày.
"Mang giày vào và bắt đầu chạy"
Rất là lùng là câu status đó khiến tôi phấn chấn một tẹo. Chắc bây giờ ko thể đc rồi, nhưng tôi muốn mình cố gắng những ngày sau, sống là đem theo nồng nhiệt, mỗi ngày "mang giày vào và bắt đầu chạy thôi" vì sợ đánh mất thời gian. Dù sao thì thật là tệ quá, tôi vẫn đang đếm ngược cho ngày tháng ở đây qua mau.

3 comments:

  1. Chay nhu hoi hoc the duc o cap 2 ha may? Nho ong Binh day the duc ac pa co lun. Chay de bit minh van co suc luc may oi. Hom nay tui tao di an sn Mop map o pizza In , ban ve chien tet nay wa nha dua nao , tu nhien thay thieu may , thay hoi bun bun, nhung hok sao da co ban Dai thay the rui,hehehe, van du tay cho tui no danh tien len... Ngay2,3,4/6 tui tao thi tot nghiep do

    ReplyDelete
  2. Dai map ma du tieu chuan thay the tao o nha sao ? :)) :)) :)) thi gi 3 ngay dzu dzay ?

    ReplyDelete