Saturday, January 30, 2010

khói bay lên từ những tách trà

Ngày thứ 1
Có lẽ không phải vô tình mà đời mình tự nhiên bi-đát-một-cách-vô-độ ! Một ngày lạnh khủng khiếp và mọi thứ diễn ra nhẹ nhàng nhẹ nhàng, nó khiến người ta quên nhiều về những gì sắp xảy ra và phải đương đầu. Ở đây lạnh thật, nhưng khi mọi người đến với nhau, cầm một tách trà bốc khói và nói cười bằng những chân thành từ sâu thẳm bên trong, tôi thấy mình không uổng tiền mua vé máy bay hơn ngàn đô và uổng công lặn lội cả nửa vòng trái đất đến đây. Mọi thứ theo một cách nào đó đều có ý nghĩa của nó. Cuộc sống ở một vài khía cạnh có thể đã khép lại, nhưng ở một góc độ khác lại mở ra và mang tôi đến với nhiều người. Những cái tên thoạt đầu tiên rất xa lạ, vậy mà dần dần tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ muốn quên. Mùa đông có thể còn dài và lạnh, nhiều người có thể rất khó lường và khác biệt, nhưng khi bố John nắm tay tôi khép hờ mắt ngủ trên ghế và cô Susie đặt tay lên vai, ghé vào tai tôi thầm thì :"You're a good girl", tôi đã nghĩ mình thật may mắn.
Khi khói bay lên và bạn thích chạm tay vào tách trà đó, tôi nghĩ bạn cũng sẽ thích được ôm trong những vòng tay to lớn.
Nhất là khi trời mùa đông đã rớt xuống -10 độ C

2 comments: