Bây giờ là 7.26 tối thứ 6 cuối cùng của học kìa mùa thu.
Đang trùm mền ngồi xếp bằng trên ghế với li trà xanh kế bên. Ừa, dạo này đã uống trà trở lại. Thích black tea sữa tươi mà black tea ở nhà ko có decaf nên uống trà xanh decaf mới thôi tối khỏi ngủ. Chả biết từ khi nào bắt đầu nhạy cảm với caffein, cái kiểu uống thì không có tỉnh mà leo lên giường ngủ thì nằm đó mở mắt tới sáng được luôn.
Giờ này 2 tuần trước vẫn đang nghĩ hôm nay sẽ đi date với Dan, và thậm chí chúng tôi đã nói về điều đó. Bây giờ nghĩ lại vẫn muốn mỉm cười một cái :) Mà rồi cũng khoảng 2 tuần, he không ghé qua chỗ mình trong thư viện những khi he hết giờ làm nữa. He không còn nhắn tin mỗi khi tình cờ gặp trong thư viện nói là thích cái áo mình đang mặc. Và bằng một cách nào đó, 2 tuần mình gặp him đúng 2 lần, mỗi lần đúng 5 giây mặc dù hai đứa ngày nào cũng đi làm. Rồi mình bù đầu bù cổ học bài làm bài mấy tuần cuối, đến lúc thở được thì nhận ra, ồ, người này đã không muốn cố gắng làm mình thích nữa rồi. Mình gửi và nhận vài tin nhắn. Ngồi máy tính đọc truyện tranh xong leo lên giường trùm mền. Chả hiểu tại sao thấy buồn chút xíu khi thở dài tự nói "rồi xong, người ta đã give up". Không có trách him được vì không có gì để trách. Suốt thời gian qua lúc nào him cũng sweet và gentle, chỉ có mình mỗi lần gặp thì cứ thích giỡn giỡn và act cool. Mình bận học, him bận làm. Hôm nay him vẫn làm tới khuya. Bây giờ giả sử mình nhắn tin là mình thích him thì không biết him có trả lời liền được không nữa.
Thật ra mình cũng suy nghĩ về việc thích him chứ bộ. Sau vụ ông Ben mình đã quyết tâm phải cứng cỏi và độc lập hơn. Đến khi mình đã hoàn toàn bình thường vui vẻ thì him nhảy vô đời mình. Nói chứ mình cũng hơi xiêu lòng rồi, chút xíu nữa thôi là mình gật đầu rồi. Mà rồi không ai có thời gian cho ai. Giống hột đậu xanh nằm dưới lớp bông gòn ngày xưa trồng đem lên trường chấm điểm đó, hột đậu sắp tách vỏ mọc giá mà chiều nai chấm điểm rồi nó chưa lên kịp cái nên thôi, đem quăng luôn cho rồi. Chuyện này mình đã nghĩ, giá như bài vở của mình không làm mình tốn thời gian nhiều như vậy, giá như him bớt siêng làm những công việc tới khuya, có thể chúng tôi đã có thể nói chuyện nhiều và biết về nhau nhiều hơn. Có thể hột đậu đã tách vỏ, và mầm giá trắng trẻo đã có cơ hột mọc lên.
Thì ra khi thích nhau, khi quan tâm đến nhau và muốn cho người kia cơ hội, điều cần thiết không phải là hoa hồng hay một đống bông gì khác mà là thời gian. Thời gian để thực sự nói chuyện. Để biết người kia thích màu gì, ghét ăn món gì, sau này lớn lên sẽ làm gì. Thời gian để có thể đi đâu đó. Xem một bộ phim. Đi dạo. Để có thể bước qua những ngại ngần ban đầu và thấy thoải mái với sự hiện diện của người kia bên cạnh mình. Để có nhiều hơn một lần nắm tay và sau đó là nhiều hơn chỉ nắm tay và ôm tạm biệt. Not necessarily have to be certain of how far we could get, but if we could have more time for each other, if we could squeeze each other in any place on our crazily tight schedule, that would show enough. I don't mind squeezing in 'cause then we would be much closer :) Rốt cuộc, ngoài việc mình biết Dan tên Dan, 19 tuổi, có bao nhiêu anh chị em thì mình không biết gì hơn nữa hết.
Chủ nhật bay rồi. Nghe lòng rộn ràng và xốn xang ghê. Thời gian qua đã bắt đầu thấy nhớ nhà. Nhớ lúc đi giống như là bỏ chạy khỏi một đống thứ ngổn ngang sau lưng và một vài niềm tin sụp đổ, chỉ muốn qua đây học hành một mình, quyết định cuộc sống của mình, sắp xếp lại những thứ mình tin tưởng và cuộc sống mong muốn của mình sau này. Bây giờ đã có thể về nhà nấu một bữa ăn ra hồn cho ba mẹ, chơi với bà Linh và gặp tụi bây cười hốhố. Sau buổi chiều nay nằm trùm mền suy nghĩ chuyện Dan, đột nhiên tao muốn nói là thật cám ơn vì tụi bây luôn dành thời gian cho tao và cho nhao.
Sao tao sợ tao gặp tụi bây xong vui quá tao sẽ chải nước mắt ghê hahhaha.
Yến, tao biết khi bất ngờ tới m sẽ khóc huhu rồi, khỏi nói.
Dan, I'm sorry. For being a little bit prouder than necessary and for not letting you know I almost fell for you.
Vietnam, wait for me!
No comments:
Post a Comment