Tuesday, June 5, 2012

giơ tay 2 ngón tạo kiểu châu Á tới các fan hâm mộ

Giây phút này hả? Giây phút này đang viết blog với hũ ya-ua kế bên, nỗ lực để có hệ tiêu hóa tốt.
Trước khi 20 tuổi đã biết bắt đầu lo lắng về cơ thể bằng cách cố gắng mỗi ngày ăn salad và ya-ua, nhưng tất nhiên, có ngày mưa thì có ngày nắng, có gái thì có con trai, có bữa nhớ thì sẽ có bữa quên.
Bà Linh và mẹ đã lần lượt gọi điện, và tiết lộ về món tiền 200 đô quà tặng sắp được nhận. Đắn đo đầu tiên của tuổi 20 là, sẽ bỏ tiền vào máy chụp hình 4 sao rưỡi nhưng chỉ hơn 300 đô trên amazon, hay mua vài cái áo mặc cho ra mùa hè và giống con gái hơn, hay rước về đôi sandals 100 đô đáng mơ ước. Cuộc sống quả là những lựa chọn.
Những đứa bạn bằng cách này hay cách khác đã suy nghĩ ra những cái post hài hước trên wall mình (tưởng gì, nhay là nghề của mấy ẻm) làm mình cười một chút, nhớ tụi nó một chút và nghĩ cuộc đời có tụi nó thật dễ chịu nhiều chút. Không có mấy ẻm (bao gồm cả con chó mỹmỹ trên đảo dừa lửa) chắc mình teo lâu rồi. Vì mình và tụi nó đã vượt qua thử thách "xa mặt cách lòng", chắc là sẽ không có nguyên nhân vô cớ nào rẽ nguyên đám ra 6 ngã như ngã 6 cộng hòa. Chúng ta còn nhiều việc phải làm cùng nhau lắm.
Sáng mai thức dậy là 20 tuổi. Tròn trĩnh. Vẫn đấu tranh với cái điện thoại đang reo, ngủ thêm bao nhiêu phút và làm sao đó để đến thư viện lúc 11h. Bước ra khỏi lúc 3h và nếu trời nắng vừa vừa sẽ đi bộ tàn tàn về nhà. Về nhà sau khi thay đồ thế nào cũng cảm thấy buồn ngủ, nên sẽ nằm ngủ. Đang ngủ sẽ giật mình dậy vì bất kì lí do nào đó, thấy đói bụng và ra lấy đồ ăn. Sau đó là tiết mục coi film tới khi nào chán rồi đi ngủ. Yên tâm, thời khóa biểu này sẽ không thể kéo dài được lâu, vì tuần sau lớp học đã bắt đầu. Nếu không chờ đợi một cái gì đó thì thời gian sẽ trôi qua không quá ì ạch. Cuối tháng 7 đầu tháng 8 sẽ chuyển nhà lần nữa (một câu chuyện bi hài chưa biết), kết thúc lớp học hè thứ 2 và sang cali để Yến có cơ hội được chở mình đi ăn.
Cuộc sống lúc này màu gì chưa biết nữa, nhưng chắc chắn tương lai phía trước là những ngày tươi đẹp. Vì sao ư? Vì có quá nhiều thứ chưa được trải qua đang chờ ở phía trước. Làm việc. Hẹn hò. Ở nhà đẹp. Ăn ngon. Có anh rể/chị dâu. Đón em bé mới trong gia đình...Nếu cứ mãi không lớn lên, sao có thể thực hiện tất cả những điều đó? Lớn lên là một việc tuyệt vời.
20, tao sẽ không đối xử với mày đặc biệt. Sẽ không háo hức mong chờ điều gì khác lạ sẽ xảy ra. Nhưng mà tao sẵn sàng rồi, cuộc sống 20, hãy cứ diễn ra đi. Để khi 21 nhìn lại, một lần nữa biết bản thân đã lớn lên.


No comments:

Post a Comment