Saturday, March 31, 2012

one of those days

Don't know what it is but I haven't slept well for days. And obviously, the next day I wake up, I feel like hell. Exhausted, though I haven't done anything much really. And my face is breaking out. Man, I don't like these days when I look horrible and don't feel too good.
The truth is, the C I got on Programming Languages test did upset me. I've been worried too much about grades these days that it is stressing me out and I keep getting annoyed by myself thinking about it. You know what it is like to feel you're not qualified or not good enough at something...
I miss my friends a lot. Having been away for almost 3 years, I know I could never get close to anyone as I do to them. I'll admit I'm anti-social. Find it hard to fit in sometimes. Don't like crowds. Not good at carrying on conversations. For all those reasons, it's pretty amazing how we could talk and laugh and have so much fun together. It's like, we're all different but somehow we all "click". And yes, Hiền is right. When all these times are gone, we're gonna miss how much we are missing each other now.
This week has been weird. I dont get to talk to anyone too much. Maybe that's why I've been "emo". Ben has been back from visiting his family on since Monday but didn't give me a call until last night. And I know Yến is annoyed because we keep saying she's going out too much. Didn't mean to piss you off Yến but...I dont know, just thinking you should spend more time with your phamily and not wear yourself out so that you can be awake enough for school and study. And though I'm talking like a nerd I do hope we're all keeping up with school.
Sometimes, I get bored with myself. Today is one of those days.

Wednesday, March 21, 2012

gió thổi hoa rụng lả tả

Sài Gòn mấy bữa nay trời mưa, nhớ mang áo mưa và chạy xe cẩn thận, coi chừng sét đánh rớt bánh xe giữa đường. Đừng cầm dù, coi chừng bão thổi một phát là bay qua tới đây tao không kịp đón.
Tao ở bên đây một mình, sẽ cẩn trọng không để xảy ra chuyện gì. Nấu ăn sẽ không để đứt tay. Đi ngoài đường sẽ không để gió thổi ngược tới Châu Phi. Mặc dù ngày nào xếp sách là ngày đó tao bị paper cut nhưng không sao, chừng nào tay đổ mồ hôi nhiều mới nghe rát.
Cuối tuần này sẽ đi dạo với chú ấy. Lâu rồi không đi bộ chung :). Dạo này, cảm giác thân thiết trở về như hồi nghỉ đông. Ừ thì tao cũng vui vui. Tao chưa biết cái kết của câu chuyện này, tất nhiên khi nào biết tao sẽ kể cho tụi bây, nhưng nếu không sống tiếp câu chuyện này, tao sẽ không có kết thúc nào để sau này để cho tụi bây biết hết. Lúc đó nếu tao buồn, hãy mua cho tao 2 ổ bánh mì gà nhiều patê, một tô bún riêu, li sữa đậu nành đá, và nhiều món khác mỗi ngày tao đều đang nghĩ đến, tao sẽ tự nhủ lòng là, trên đời này nhiều đồ ăn ngon quá buồn chi cho mệt người và tao sẽ không buồn nữa. Dù sao đi nữa tao cũng không bao giờ ở lại nước Mỹ xa xôi và lạ lùng này. Hãy dang rộng tay chào đón, buddy của công chúa sẽ trở về vì 2 ổ bánh mì gà.
Tao cảm thấy thật tốt trong lòng khi ngày nào tao và tụi bây cũng hiện diện trong cuộc sống của nhau. Xin lỗi anh Mark Zuckerberg chứ facebook mà không có tụi bây tao cũng không biết lên làm gì. Bây giờ tao buồn ngủ quá mai tao còn có test môn Statistics và lớp Calc 2 tiếng 15 phút buổi tối với thầy giọng Pháp chưa kể 4 tiếng trong thư viện nữa nên tao sẽ đi ngủ. Mặt tao đang nổi mụn như nổi sải tao cũng không biết vì sao trong khi tao tự thấy tao ăn uống rất điều độ. Tao cũng muốn trở thành cô gái xinh đẹp tự tin nhưng mà mấy ẻm mụn không tha cho tao, tao phải làm sao?
Tao không muốn nhay nên tao sẽ tạm biệt thiệt đây.
Chúc tụi bây tuần này không bị ảnh dí, đặc biệt khi đang mắc mưa nữa.
Thương nhớ những cơn mưa ở nhà, mấy bữa ngồi ở nhà trọ dội bom nhìn ra bụi chuối xơ xác trước gió.


Monday, March 19, 2012

những bông hoa đã nở rộ từ đêm qua


Hai projects liên tục của Web Programming đã hoàn tất, tôi bỗng nghe mùa xuân ôm choàng lấy mình. Ngoài trời không khí nhẹ tênh. Khí trời những đêm nhiệt độ 6 mấy 7 mươi là thứ khí trời thơm tho, trong suốt và lãng đãng vẩn vơ trong lòng. Thời tiết đẹp, lòng người cũng nở hoa. Giống như những cái cây dưới nhà, hôm nào còn trơ gầy trong gió mùa đông, sáng ra đã hồng tím trên bãi cỏ xanh.
Tóc đã dài ngang vai. Tôi phần nào đã trở thành cô gái mình muốn nhìn thấy. Những gì đã qua quý giá quá, tất cả đều thật đẹp. Tôi dành thời gian nhớ về những người mình đã từng gặp gỡ, những tháng ngày mình đã qua. Mọi thứ đan xen vào nhau theo một cách nào đó và đưa ngày hôm nay đến. Nếu có thể quay lại cũng sẽ không thay đổi bất kì điều gì. Dù là chiếc váy búp bê may bằng những mũi kim vụng về. Dù là những bức thư ném ì xèo mỗi lần giận dỗi tưởng rất người lớn mà đâu biết rất buồn cười. Dù là mái tóc bù xù, nước da đen ngẳm, hay tình cảm bồng bềnh đầu tiên...Mọi thứ nằm ở lại, chồng lên nhau theo một trình tự mà chỉ muốn à lên "phải rồi, nên là như vậy". Hôm nay tôi ngồi trên sofa trong căn hộ số 736 ở một thành phố xa xôi với cửa ban công mở rộng là một cái kết tạm thời của rất nhiều tháng tháng ngày ngày. Một cái kết dễ chịu và vừa đủ. Ngày mai thức dậy, một cái kết khác đang chờ tôi tạo nên.
And when a guy said we should quit school and travel the world together for the rest of our lives, what should be the right feeling at that moment? We then talked about getting drunk next to the ocean somewhere in Greece at night and if we would get bored with each other eventually...
Lòng người đúng là nên nhẹ tênh, vì khi nhẹ tênh rồi, người ta bước đi như bay qua những nơi đầy ánh sáng.