Thursday, December 23, 2010

North Carolina, Dec 17 - Dec 22, 2010

Bây giờ là 11.54 PM ngày 23 tháng 12 năm 2010
Thật không ngờ đây đã là Christmas thứ 2 ở Mĩ. Một cảm giác chẳng có gì hết.
Đi North Carolina về hôm qua. Mệt rã rời. Ngồi trên xe hơi trung bình 13 tiếng lượt đi và về kinh khủng hơn đi chuyến bay 18 tiếng từ Mĩ về Narita. Những chuyến đi dài thường làm người ta cô đơn. Nhất là đi chung với một cặp tình nhân nữa. Rồi lại còn chị gái trong cặp tình nhân đi thăm dì gặp chuyện khó chịu mặt hay "quạo" nữa. Làm tao phát điên. Mà không hiểu nha, mỗi lần cảm thấy thích chơi thì không có chuyện gì để nói, mỗi lần "quạo" là tao khoái viết blog. Xin lỗi nha roommate! Dù sao thì mỗi lần chị ấy một đống thì vẫn còn có anh bồ của chỉ, chứ tao mỗi lần có gì thì cũng chỉ biết giữ khư khư trong lòng một mình vậy thôi.
Thế là tao đã gặp được người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, thậm chí là khoảng cùng một lúc nữa. Thật là kì lạ. Ở Thủ Đức trưa hè nóng chết người, khoảng 1h trưa má tao đã đẻ ra tao. Trong lúc đó, khoảng 2h sáng ở Mĩ, "úc" Nga của Sasa đã hạ sinh một thằng Johnny Nguyễn. Hơn 18 năm sau, hai đứa gặp mặt, ngó nhau gật đầu chào, ở 4 ngày nói chuyện nhiều lắm được 5 câu. Hahahahahaha. Chuyện như thế này thật là hiếm hoi mới xảy ra phải không?

Nhưng mà em nó, Christy 10 tuổi thì thật đáng yêu. Phải nói là tao hơi nhớ nhớ nó. Tao thích cái giọng tiếng Việt ngộ ngộ (thật ra thì nghe của hai anh em đều thấy thích). Mỗi lần nó nói "Trời ơi" hay "chị Thảo", tao đều nghĩ ngoại trừ mấy đứa em họ ra, thì Christy nằm chung danh sách với thằng Gia Bảo, hội những đứa nhỏ tuổi hơn mà tao yêu quý và gần gũi. Tính nó cũng rất hay, rất thích bế em và chăm sóc I-đân (cái thằng 6 tháng đã ói vào mền tao, tuy giặt rồi mà tao vẫn phải giả bộ để quên ở đó). Nó hay nói những câu kiểu như là "Chị Thảooo, help me, the mềns are falling down" "I know how to chiên trứng". Đêm đầu tiên và đêm cuối cùng, nó đều nằm ngủ bên cạnh tao. Nó không làm người khác cảm giác bị left out và tao cảm thấy điều đó thật kì diệu ở một đứa con nít.

Trên đường đi, buổi sáng có ghé vào một tiệm bánh ngọt. Lúc đó chắc
khoảng 8h, ở Mĩ giống như 6 rưỡi, 7h sáng ở Việt Nam. Tao không hiểu sao hai anh chị có sáng kiến vào đó cho bữa sáng (làm tao ăn xong sau đó khi ghé mall phải đi mấy trăm vòng kiếm toilet). Anyway, đó là một tiệm địa phương, làm những thứ homemade mà tao đảm bảo con chó Bom tham ăn sẽ mơ ước được thấy tận mắt. Kiểu giống như một thị trấn nhỏ, có một tiệm bánh nhỏ nhỏ làm ra những thứ xinh xinh
mà người trong vùng hay lui tới giống như trong film. Trong tiệm có một ghế ngang dạng bar đằng sau một ô cửa sổ bằng kính trong suốt nhìn ra bên ngoài. Tao đã tưởng tượng rằng, sẽ có mấy ông bà già khách quen buổi sáng hay ra tiệm uống chậm rãi một tách trà hay café, ngồi nhìn ra đời và nói chuyện tầm phào tuổi già.

Ngoài mấy chuyện tao vừa kể, road trip trước Christmas không có gì đặc biệt ngoài chặng đi dài điếng hồn. Hôm đó sáng 3h bắt đầu đi xuống xe, ghé một vài chỗ ăn uống và pick up cái cheese cake để tặng cho nhà Úc, đến 9h tối mới tới nơi. Lúc về vì hai anh chị ấy muốn về sớm, cũng 3h bắt đầu và khoảng 3rưỡi về đến St.Louis, suốt đường đi chỉ có cái hamburger bé xíu bỏ bụng. Speechless!
Wa, quả thật là nhớ cảm giác đi chơi với nguyên đám bạn bè. Thật sự rất thoải mái, trong đám có đứa giận hờn cũng không khiến mình thấy bị điên và quạo theo, mọi thứ đều diễn ra rất tự nhiên và vui vẻ, không hề có những câu nói mà chỉ có trong lòng tao nghe.
Vài năm nữa rồi tao sẽ về nhà thật sự.

Note 1: thằng nhỏ 6 tháng không phải em họ Y Đam nha bây, tên nó đọc vậy mà đánh vần sao tao quên rồi, háhá
Note 2: thật khủng khiếp, bây giờ đã là 1.48 AM sáng 24

Saturday, November 27, 2010

last Sat of Nov

So we talked for a couple of days. He and I. It turned out so awkward. We had nothing to do with each other anymore. I guess. And his apology though I wanted to take it seriously, just could not convince me. He got me annoyed. Don't step in and out, stop being on and off. Who does he think he is? I am not that junior high girl who could think about him all the time anymore. He's not that guy whose words would make my whole day either. If we can't carry on a conversation, then don't bother. What is between us anyway?
I remember that day waiting for my #6 bus at the station across from LHP. It was some day early in 10th grade and I was thinking really hard about all the whole thing about us. I couldn't even find a word to describe exactly what it was and until now, I don't think it could become anything. I decided to spell the end of my childish crush. The thing I had for him stopped there. The first time I fell for someone stayed behind my back since then. I am now a freshman in college. That little 9th grader no longer exists. I've been looking for her for a long time but what is gone is gone.
I cherish the fun and happy time I had when I could not see no one in the crowd but him. But I'm done here. It makes no sense at all trying to hold on to everything. He even said we could never be like we used to and agreed that we are now two distant people. I already knew that long before but it didn't make the truth he spelled out less dull. Not because of the truth but because of his late realization. Since when he has become so careless.
I am going to change into my pajamas, brush my teeth, wash my face and jump to bed now. Getting back from New Jersey, it doesn't feel like I had a whole week off at all. I am soooo tired. The town always confuses me. I step in its area, and my faith, my fun, myself are dropped out and left on the outside. To be honest, I wish I could be home for Christmas, spend the night with friends in some lame coffee shop talking about the good old days so that when it's time to say goodbye, we gain back the purest faith for life. I wish to find a simple yet sincere connection between people here more than anything. After all, no one can stop it, the fact that some people come to each other because there are benefits.
But I've made my decision to live as sincerely as I could everyday anyway. I can't think of other way to live so, if they say I'm not wise, well, sorry, there's nothing I can do about it.
I miss you guys so freakin much friends!
November is cold.

Thursday, November 18, 2010

it started out as a feeling

Sitting at the library waiting for the shutter to come. Normally, I enjoy sitting outside but it is freakin cold out. The kind of coldness that goes into your brain and brings you headache whenever you inhale. The kind of coldness that doesn't just linger on your skin but actually pass through all the layers of your clothes and you could feel like it touches every single cell in your body. This sucks. The regular feeling when another year is approaching its end sucks.
And I've been addicted to Korean drama these days. Those cheesy romances have their spells on me. What can I do when I have no schoolwork to do anyway? Going to the mall, eating out with hyper roommate and her boyfriend seriously are the only two things I do besides watching drama. Life where you don't belong is pretty simple: school, home, school, home...It is somewhat like a straight line on a blank piece of paper. No spontaneous curves. And if you know me, you will also know that I hate things that are too symmetric. But this is worse. It's just a straight line, you can't even say it is symmetric.
Seriously, I don't know what's really going on in my life. Being apart from my parents makes it hard for me when we're under the same roof again. But living here isn't that great either. It's not black, it's not white. It's grey. Nothing seems clear. I'm losing the idea of who I am. Lots of time, I know I have changed a lot but what I am changing into, I have no clue. But I have nothing to complain about my life. I have no excuses, no reasons to say I am so tired. The only way to go through everything is to put effort into what I do. I guess.
A little bit of tropical sunshine and a morning waking up to a "tô phở" would mean more than anything here right now. I'm longing for the simplest things in that small town where every single sound threads the string that ties my heart.
finished in North Carolina, the 2nd day.



Wednesday, November 17, 2010

Tuesday, November 9, 2010

put any doubts aside and look straight to your dream


    • 41 minutes ago ·
    • Thao Chau ta`i tro. t di roi t ve`
      37 minutes ago ·
    • Minhdai Cao Ve di chu may, may ko ve con mau map ko chiu ru tao di an gi het.
      37 minutes ago ·
    • Truc Vo Way về đi :)) tao nấu đồ cho ăn
      37 minutes ago ·
    • Minhdai Cao Tao ban iphone cho may ve nha?
      36 minutes ago · · 1 person
    • Truc Vo T se ru anh Tửng va ban au tho cua t wa an bua com than mat voi m, hehe
      35 minutes ago ·
    • Truc Vo Dc do dai map
      35 minutes ago ·
    • Minhdai Cao Dc gi? Ban dt do ha? Ok ok, neu no chiu ve tao ok lien!
      33 minutes ago ·
    • Thao Chau ‎-Truc : ban au tho cua t la ai? So? na'u an cua t dau?
      -Dai : haha, thoi ba'n mua tang t ca'i itouch di :D
      32 minutes ago ·
    • Nguyễn Tấn Lộc chịu liền đi cu :)
      32 minutes ago ·
    • Truc Vo Ve di koo, t se phu dai map khinh cai iphone di ban
      31 minutes ago · · 1 person
    • Minhdai Cao May phai ve tao moi tang may dc chu. Ve le di, tao con dan tui bay di rua xe nua.
      31 minutes ago ·
    • Thao Chau da'nh tro'ng lang wa`i m, so na'u an cua t dau
      31 minutes ago ·
    • Thao Chau moi mua xe ha, xe gi dzay. ua sao rie't roi m gio'ng da.i gia wa' Dai
      30 minutes ago ·
    • Truc Vo T kt giua khoa xog, t se tien hanh lam cho m ma
      30 minutes ago ·
    • Nguyễn Tấn Lộc thì đại là đại gia mà :))
      29 minutes ago ·
    • Thao Chau y' la m hu'a voi t tu luc t di roi do' con cho' map. Mai mo't hu'a nho' tru` hao la.i nha.
      29 minutes ago ·
    • Nguyễn Tấn Lộc về đi tao trả mày cây bút :d
      28 minutes ago ·
    • Thao Chau oix, tuong ve lam gi, ve tra cay bu't. no'i vay ai ve` ba
      27 minutes ago ·
    • Truc Vo Eh dai map, lay xe moi cua m cho t di ban iphone cho koo ve di
      27 minutes ago ·
    • Thao Chau thoi dung ba'n, de mo't la`m vo'n cua hang sim card dt cua t
      26 minutes ago ·
    • Nguyễn Tấn Lộc thôi zậy ko muốn về chứ jì :-<
      25 minutes ago ·
    • Thao Chau no'i chu' ve' ma'c wa' m, ma he thi t ti'nh hoc summer school roi chu' ai ko muo'n ve dau
      24 minutes ago ·
    • Truc Vo Ban loc noi chien de thuog wá
      23 minutes ago ·
Vừa mới để ý thấy rằng mình thường rất hay có hứng viết blog vào những ngày trước hôm có lớp Microecon vào lúc 9 rưỡi, tức là phải dậy lúc 8h, which is freaking early.
Dù bây giờ còn rất gà mờ, nhưng cảm giác mỗi lần submit xong một project Computer Sci xong thấy rất rất rất đã.
Vì ước mơ mang nhiều thử thách, nên việc hoàn thành nó sẽ mang nhiều ý nghĩa hơn. (Baek Seung Jo film Playful Kiss)
Tụi mình đừng nói mãi câu chán hiện tại nữa. Lúc nào không hay, tất cả rồi cũng qua hết.
Cheers!