Tuesday, April 8, 2014

Vậy là đã bước sang thứ 4 về nhà, và còn một tuần nữa kết thúc hợp đồng 2 tháng thử việc. Thực ra hồi chiều này đã kí luôn hợp đồng chính thức một năm. Những con chữ lằng còn ngờ ngợ chưa hiểu rõ theo nghĩa pháp lí, nhưng lúc đó đã tự hỏi mình, "ủa rồi sao, không kí thì bây giờ làm gì?", xong cầm bút kí rẹt rẹt, ghi rõ họ tên, và sự nghiệp đến tháng tư 2015 đã được định đoạt như thế. Trong một phút giây, mình có nghĩ "hay bây giờ mình đừng kí, bất chấp tất cả (haha) và bỏ chạy đi", nhưng rồi tự nhủ, Thảo à, you không phải đang đóng phim, đừng có giả bộ làm quá.

Cuối tuần vừa qua là cuối tuần đầu tiên không có "kèo", cũng không phải dọn nhà tắm hay lau sàn. Cuối tuần lười biếng ngủ nghỉ, chỉ có chiều thứ 7 đi café với Linh, vậy mà cảm thấy thoải mái vô cùng. Lần đầu tiên từ khi bắt đầu đi làm mới có lại cảm giác đó, kiểu như đầu óc không suy nghĩ gì, cũng chẳng có gì nặng nề trong lòng. Một tháng đi làm mà mình làm cho một người nghỉ việc, và khiến cho PM lâu lâu tức điên lên vì ổng nói gì mình không hiểu gì cả, và làm cho cả team tò mò không hiểu sao phải sang phòng khác ngồi 2 tuần. Biết người ta hay nói về mấy đứa học giỏi mà không làm chuyện gì ra hồn không, nói thiệt, nhiều khi đã bắt đầu suy nghĩ rằng mình đang trở thành một trong những đứa đó rồi đó. 

Dạo này mỗi khi quyết định việc gì, mình hay tự hỏi "what's the worst thing that can happen?". Uh, điều tệ hại nhất có thể xảy ra là gì? Mình hỏi câu này suốt. Khi hồi hộp gõ vào khung cửa sổ chat với PM hỏi gì đó mà không biết có chọc điên ổng không. Khi muốn gửi tin nhắn cho JL nhưng sợ mình nói quá nhiều và trở thành đứa quá needy. Khi cái này. Khi cái kia. Từ những chuyện tủn mủn vụn vặt hằng ngày, đến quyết định về thời hạn cho bản thân trước khi lựa chọn bước tiếp theo cho công việc. Bắt đầu thấy mệt trong đầu và trong tim khi cứ phải lo lắng ngại ngần hằng hà sa số những thứ tự tưởng tượng ra, mà rồi, điều tồi tệ nhất có thể xảy ra là gì, phải không?

Đi làm là một việc kì lạ. Phải ở công ty từ 8h30 đến 5h30, từ thứ 2 đến thứ 6 nếu có thể gói gọn công việc trong từng ấy thời gian. Có gì để than phiền khi một đống người thường xuyên phải làm việc đến khuya, cuối tuần lết xác đến công ty và café như một chất lỏng kì diệu khiến mọi thứ vẫn còn diễn ra? Không, chẳng có gì để than phiền, nó chỉ kì lạ vì không có một điểm dừng cuối cùng nào cả. Lúc đi học, bạn sẽ được 1 tháng mùa đông, 3 tháng mùa hè (dù có học hè) hoàn toàn không phải lo nghĩ gì về cuộc đời. Bạn có thể sống mà không cần biết hôm nay thứ mấy ngày mấy, có thể nhớ được hiện tại là tháng bao nhiêu là ổn rồi. Nhưng đi làm, đi làm bạn biết không, bạn chẳng bao giờ "tốt nghiệp" từ công việc của mình, ngoại trừ bạn nghỉ việc thì bạn nên biết chính xác ngày tháng hôm nay, chủ nhật sẽ buồn mang mác nỗi buồn mang tên PMS - pre Monday syndrome, và cho đến khi bạn nghỉ hưu, chủ nhật luôn là ngày bạn phải đi ngủ sớm, chọn lọc các hoạt động vừa phải để bạn nhìn giống một người đi làm chuẩn mực vào thứ Hai. Mình chỉ cảm thấy kì lạ vậy thôi.

Mà rồi, mai nghỉ lễ mà. Coi như là một ngày không phải sống trong sự kì lạ đi. 

Wednesday, December 25, 2013

đoạn cuối nước Mĩ

Christmas Day. Buổi tối cuối cùng ở nhà má nuôi trước khi về Việt Nam.
Tin được không, cuối tuần này tui sẽ có mặt ở nhà, và trong một thời gian dài, tui không xách vali đi đâu nữa. Tui sẽ chỉ ở nhà, làm đứa con khó chịu, lâu lâu không thích nói chuyện với ba mẹ, làm đứa em nhiều yêu sách chắc là sẽ sống bám bà chị, làm đứa bạn đi đâu cũng phải gọi điện cho đứa nào đó tới rước (mà cũng hên là lúc nào cũng có đứa tới rước thiệt). 4 năm rưỡi ở Mĩ khép lại, gọi là nhanh như một cái chớp mắt trong giây phút này thì có chút quá đáng thiệt, nhưng ừ thì, tui sẽ hỏi câu hỏi quen thuộc, thời gian đã bay đi đâu vậy?
4 năm rưỡi, về nhà 3 lần, không phải đi biền biệt mà không thấy mặt phố phường trong chừng đó năm. 4 năm rưỡi đi học, không phải là xa xứ mấy chục năm kiếm tiền, kiếm một cuộc sống ở xứ người. 4 năm rưỡi so với một cuộc đời, chưa thể gọi là dài đằng đẵng. Cái ông mập misfit phỏng vấn sẽ vẫn cứ cười vào mặt tui nếu cuộc phỏng vấn thảm họa đầu đời diễn ra lại lần nữa. Nhưng rồi kệ ông mập đó đi, 4 năm rưỡi cuộc đời tui, những gì tui đã trải qua vĩnh viễn là của tui, ổng là ai mà cười vào những điều vĩnh viễn đó. 
Tui và Mèo nói hoài, những năm tháng ở đây là những năm tháng tụi tui sẽ thay đổi nhiều nhất trong đời. Hồi đó qua tới Mĩ là mới ăn sinh nhật 17 tuổi xong, giờ về nhà 21 tuổi rưỡi, bắt đầu phải lo kiếm tiền và có những trách nhiệm giống người lớn. Ủa mà giống gì nữa, tui đã trở thành người lớn luôn rồi. Tui đã thay đổi biết bao nhiêu mà nói. Nhiều người đã đi qua trong cuộc đời. Nhiều người đứng lại, nhiều người đi đâu mất tiêu. Thật ra thì có rất nhiều khả năng những người mất tiêu đó là do tui (cố tình nhiều hơn vô tình) không làm gì để người ta ở lại. Cá nhân không cần cả thế giới nhất thiết phải biết mình đang làm gì, và dù cũng có gossip như những bà thím (khi gặp đúng người), tui mong rằng những người tui vẫn đang giữ gìn trong lòng mình, sau một thời gian lâu rất râu, tui vẫn muốn đối xử thật thành tâm với những người đó. Kiểu như khi giận thì tui sẽ là một cô bé điên, khi chúc mừng sinh nhật là mong muốn người ta lớn thêm thật vui, cười thật nhiều chứ không phải quăng đại "hpbd" giữa một biển những lời chúc phần lớn tồn tại vì có sự trợ giúp của fb. Nhưng có nói đi cũng phải  nói lại, tất cả mọi người đã từng xuất hiện đều đã tác động ít nhiều tới cuộc đời tui, nếu tầm ảnh hưởng không phải sóng đánh dạt dào thì cũng là gợn sóng lăn tăn trong lòng, vậy nên, tui muốn nói cám ơn những nhân duyên, những "karma" hay thế lực nào đó đang vận hành thế giới, đã cho chúng ta gặp nhau, dù cuộc gặp gỡ có ngắn ngủi như giây phút tay áo chúng ta sượt qua nhau khi đang cưỡi lạc đà trên con đường tơ lụa mấy kiếp trước.
Những người sắp phải nói lời chia tay, biết đến khi nào mới gặp lại. Nước Mĩ khép lại, và đến một lúc nào đó, sẽ ngả màu như những giấc mơ. Nước Mĩ có 50 bang, những người end up ở những ngóc ngách khác nhau sẽ có những "nước Mĩ" rất khác nhau. Rất khó để hiểu được trọn vẹn nước Mĩ của mỗi người, nhưng nước Mĩ của tui là có những khi tui thấy mình hoàn toàn một mình. Điều đó tốt vì tui nhìn ra bản thân mình khi sự tác động của người khác ở mức thấp nhất. Tui biết mình thương ai, có thể làm bạn với ai, sẽ ghét người như thế nào, thích gọn gàng sạch sẽ, rửa chén khá xả stress và nấu ăn được một món ăn ngon làm người ta thấy "trưởng thành" ra sao. Điều đó không tốt, vì ở một mình quá lâu sẽ quên đi thế giới ngoài kia vẫn đang chuyển động, và người với người vẫn cần phải kết nối với nhau. Có người để sẻ chia là một việc tốt. Có được người nói cho mình nghe và nghe mình nói phút chốc trở thành một điều gì đó rất lấp lánh giữa mớ ngổn ngang tối thui trong lòng mà nhiều khi, chỉ cần hỏi "how was your day" là đã thấy "đời bớt đen". Chả biết hành tinh khác đã được lập trình ra sao, nhưng có lẽ điều khiến Trái Đất vẫn đang quay là vì người ta luôn cần đến nhau. 
Từ lúc nào mà mỗi khi viết blog là sẽ hay thấp thoáng bóng gió anh trai người Mĩ nào đó. Ừa, đến giờ ảnh xuất hiện rồi đây. 2mét cuối cùng cũng đã kéo tui gần lại. Lần nào bươm bướm cũng xuất hiện trong lòng tui. Khi ôm lấy vòng tay đó, tui không hề có một chút lấn cấn nào trong lòng, không tự hỏi mình nhiều câu hỏi mà không ai biết trả lời sao, tui chỉ cảm thấy giống như những con sóng đã trở nên hiền hòa, lòng tui là một bờ cát dài êm đẹp. Những lời hứa hẹn là điều rất mơ hồ, bởi vì người ta không có gì để hold on to them other than faith. Khi nào thực tế đập vào mặt chưa biết, nhưng lúc này, tui chọn tin vào điều mơ hồ, rằng chúng tui sẽ gặp lại. Những học kì cuối đã qua nhanh cái vèo. Nhờ 2mét mà ngày tháng trôi qua nhẹ nhàng hơn, đoạn cuối của nước Mĩ dịu dàng hơn, và tui, ra đi nhưng biết rằng có người ngoài má nuôi hay Mèo muốn tui ở lại, muốn nói rằng "đừng đi" :). Dấu chân in lên cuộc đời, có phải là những người muốn níu mình lại khi mình đi đến một nơi khác?
Cuối tuần này tui đã ở một nơi xa nước Mĩ nhiều. Nhà. Ngày tháng sắp mở ra trước mắt với nhà, với những người bạn Măng, Bông Bưởi, Tóc Nâu, và Long Bình. Tui hoàn toàn không biết tui sẽ làm gì, điều gì sẽ xảy ra nhưng thôi, đó là một câu chuyện khác, chúng ta không nên xao lãng câu chuyện nước Mĩ. Muốn nói cám ơn nước Mĩ đã chấp chứa mấy năm qua, có một nơi giống như nhà để trở về vào mỗi Thanksgiving, có những người tui dặn lòng tui sẽ ghi nhớ hoài hoài. Cám ơn nhà vì đã luôn chờ tui trở về. Muốn nói hẹn gặp lại khi mình duyên mình đã đủ. Muốn nói đã thương, và sẽ nhớ.
Cầu chúc nhân duyên trên Trái Đất sẽ luôn đủ để Trái Đất sẽ quay hoài :)





Friday, December 13, 2013

thấy nhớ. thấy thương.

Friday, November 29, 2013

Is it a subtle way of saying you like me too?...
I'm going to assume it is.
How am I going to take points off of you now?

This hopeless feeling when your mind is filled with thoughts about someone, so much that you that you give up fighting against them.

Tuesday, October 1, 2013

"I don't know where
confused about how as well
just know that these things
will never change for us at all"

It's just one of those days.
Sigh.

Friday, September 20, 2013

cơn gió mang tên bất chợt

Hôm nay thứ 5, vừa kiểm tra môn OS xong, nhẹ nhõm quá quyến định biến đêm nay thành do-nothing-night. Nấu ăn hả, làm biếng quá, đồ ăn cũng còn miếng trong tủ lạnh. Rửa chén hả, hẹn em hôm sau thứ 6 đẹp trời. 
Nói tui bị điên đi, không hiểu sao hôm nay coi lại clip Mark với Lexie cái muốn chải nước mắt ghê. Cuộc đời ngoài kìa còn quá chừng người đang phải đương đầu với hàng đống thứ khủng khiếp hơn, vậy mà tui chải nước mắt vì 2 con người thậm chí không thật sự tồn tại. Câu chuyện của hai người này kết thúc là câu chuyện làm tui cảm thấy hụt hẫng nhất show. Shonda Rhimes có biết cô ấy đã làm tan vỡ biết bao nhiêu trái tim của fan girl không?
Hôm nay Yến gọi điện hỏi hay là nó qua dự graduation của mình. Mới nghe hết hồn phải hỏi lại, ủa mới nói gì vậy, nghe không rõ. Chuyện này nằm ngoài dự đoán tại vì nếu nó đi dự tức là tui phải đi làm lễ, chứ không lẽ hai đứa dắt tay nhau đi vô gym ngồi trên bleachers rồi tui quay qua, đó, lễ tốt nghiệp trường Thảo là như vậy đó Yến. Không biết nữa, về việc đi lễ tốt nghiệp, tui cảm thấy nó lùm xùm sao đó. Tui thấy đáng lí ngày như vầy, có gia đình bạn bè thân thiết ở kế bên thì sẽ vui ơi là vui, nhưng mà tui không có ai hết ở đây, nên thôi tạm biệt. Nói như vậy cũng không công bằng với những người tui hay hang out như Sasa, anh Bá, Cường...tui rất quý những con người đó, những đêm chơi board games sẽ rất vui. Tui nói thiệt sau này tui sẽ nhớ những lần tụ tập lại ăn uống chơi games tới khuya đó, nhưng mà đó mãi mãi là những người tui quý chứ không thể thành an extension of home. 
Đôi khi suy nghĩ, cuộc sống ở Mĩ sẽ như thế nào nếu không có sự tồn tại của laptop. Cảm giác mình nhìn mặt ẻm còn nhiều hơn nhìn mặt người ta. Những lúc rảnh rỗi, chỉ muốn nằm phè trên nệm và làm hàng tỉ thứ  vô dụng mất thời gian trên máy: stalk người  trên facebook (không sao, tui biết mình hơi creepy), đọc những thứ nhảm nhí nhưng mắc cười vô cùng trên buzzfeed, có thể lên 19day nếu đã ra số mới, đọc truyện tranh nếu những truyện đang theo dõi đã ra chương mới, mò ra một cái phim nào đó hoặc là rất buồn hoặc là rất zui để nằm coi hoặc là khóc cho sạch mắt hoặc là cười cho gió vô đau bụng. Hỏi lại lần nữa, cuộc sống ở Mĩ sẽ như thế nào nếu laptop không tồn tại? Không biết, mà chắc là thảm lắm đó. Gì mà sinh viên Computer Sci mà không có laptop, nghe cũng mất hình tượng rồi.
Bây giờ nói gì ra cũng nghĩ là sắp về nhà rồi, còn 3 tháng cuối cùng ở nước Mĩ này thôi nhưng mà tự nhiên cái cuối học kì, nhận được tin sét đánh cái bẹt, Thảo đã fail một lớp nào đó, trời ơi, câu chuyện này nói ra nghe rất mắc cười nhưng nhân vật chính của câu chuyện thì không có cười nổi mà. Hi vọng câu chuyện cười này sẽ không xảy ra, và tui không phải mắc kẹt ở nước Mĩ vì bị rớt. Để tui tự chúc tui may mắn luôn: good luck. 
Thiệt ra mà nói thì đêm đã khuya mà những gì xảy ra trong cuộc sống dạo này cũng không có gì nổi bật, nên thôi đành dừng bút tại đây
P.S: hôm nay tui bị bất chợt nên tui đã nộp đơn vào intel và misfit và cũng không quan tâm khi nào sẽ có thư hồi âm haha. Có thì vui với đời, không có thì an với lòng, về Việt nam tính kế sinh nhai tiếp, vậy thôi.